Trương bà tử ba   thấy, tấm tắc khen kỳ lạ.
“Bình xịt khử trùng?”
Bọn họ  hiểu bình xịt là thứ gì, nhưng hai chữ khử trùng theo nghĩa  mặt chữ để giải thích là loại bỏ độc tố,  cách khác thứ   thể giải độc?
“Thật thần kỳ, thứ   thể giải độc ?” Tử Ngọc hỏi, cầm một bình xịt trong tay thử.
Tùy Phong cũng  chăm chú.
“Giải độc?” Mạnh Lâm Thanh nhíu mày,  thể  như  nhưng cũng    là ý , nàng thật sự  nghĩ xem nên giải thích cho bọn họ sự khác biệt trong đó như thế nào.
“Khác với cách giải độc mà  từng  với các ngươi.”
Cuối cùng, Mạnh Lâm Thanh quyết định dùng cách đưa  ví dụ để minh họa cho tác dụng của bình xịt khử trùng .
“Ví như dịch bệnh, dịch bệnh kỳ thực là do virus lây lan gây , nếu tiếp xúc với  mắc dịch bệnh,  khỏe mạnh sẽ  nguy cơ  lây nhiễm.”
“Nếu  bệnh dịch hạch  từng dùng chiếc ghế , mà chúng  khử trùng chiếc ghế  , chính là phun  diện như thế ... Tử Ngọc, ngươi  lên chiếc ghế  nữa sẽ   lây nhiễm.”
“ nếu  xử lý chiếc ghế , Tử Ngọc ngươi  xuống sẽ  lây nhiễm dịch bệnh,  đó mới phun thuốc xịt lên  ngươi thì sẽ  còn tác dụng nữa.”
Ví dụ sinh động hình ảnh, khiến cả Tuỳ Phong và Tử Ngọc đều hiểu  công dụng của bình xịt khử trùng .
Chỉ là ý nghĩa sâu xa hơn, bọn họ vẫn còn mơ hồ.
“Vậy thiếu gia,   thể hiểu là, thứ   thể ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh?” Tuỳ Phong hỏi.
“ , nhưng chỉ là ngăn chặn ở một mức độ nhất định,   là tuyệt đối.”
Giải thích xong, ba  bọn họ đại khái  hiểu, Mạnh Lâm Thanh yêu cầu bọn họ mỗi ngày sáng trưa tối đều  dùng bình xịt  để khử trùng.
“Không chỉ là y quán phía , còn  cả sân  của chúng , một ngày ba  tuyệt đối   thiếu.” Mạnh Lâm Thanh yêu cầu.
“Đã rõ.” Ba  đồng thanh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-110.html.]
Ngoài bình xịt khử trùng, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cho bọn họ xem khẩu trang.
“Thứ  gọi là gì? Dùng như thế nào?” Tử Ngọc cầm một chiếc khẩu trang đặt  bàn lên, xoay  xoay  đánh giá.
“Tay ngươi đừng chạm  mặt trong.” Mạnh Lâm Thanh vội vàng ngăn nàng .
“Bên màu xanh  là lớp ngoài, màu trắng là lớp trong. Lớp trong hướng  miệng và mũi của ,  đó đeo hai dây   tai.” Mạnh Lâm Thanh đeo một chiếc lên để thị phạm.
“Giống như khăn che mặt, nhưng bọc kín hơn khăn che mặt.” Tuỳ Phong gật đầu.
“ ,   ba  các ngươi mỗi ngày đều  đeo khẩu trang , đặc biệt là Tuỳ Phong và Tử Ngọc. Hai  ở trong y quán, khi   bệnh đến nhất định  đeo khẩu trang cho cẩn thận, tránh  bọn họ lây virus.”
Hàng dự trữ của Mạnh Lâm Thanh  nhiều,    lo lắng về việc sử dụng.
 tạm thời nàng chỉ  thể lo cho đại gia đình của , còn bá tánh khác thì  thể chăm sóc đến .
Hơn nữa  khi dịch bệnh lây lan, nàng  những đạo lý  với bách tính khác,   cũng  chắc  .
“Đeo khẩu trang nóng quá.” Tử Ngọc thử một cái.
Mạnh Lâm Thanh còn  kịp  gì, Tuỳ Phong  mắng nàng một câu.
“Nóng và  lây nhiễm dịch bệnh, ngươi chọn cái nào?”
Tử Ngọc lập tức im bặt.
Đến đứa ngốc cũng  nên chọn như thế nào .
“Trương bà tử, bình thường  cũng  đeo , còn khi  ngoài mua đồ cố gắng một  mua nhiều thực phẩm một chút, giảm bớt tần suất  ngoài tiếp xúc với  khác.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò.
“Vâng, thiếu gia.” Trương bà tử đáp ứng.
Bởi vì Trương bà tử  chăm sóc ba đứa nhỏ, sức đề kháng của bọn nhỏ yếu, một khi Trương bà tử nhiễm bệnh bọn nhỏ sẽ  nguy hiểm cho nên tuyệt đối  thể lơ là.