“Cái ...” Tử Ngọc kinh ngạc.
Nếu   Mạnh Lâm Thanh từ trong phòng của   , ai  thể nhận  đây là nàng?
“Thiếu, thiếu gia,  hôm nay cả ngày đều  như  để khám bệnh cho  bệnh ?” Tử Ngọc nghi ngờ hỏi.
“Không chỉ hôm nay, mà là mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh trả lời.
Ngay lúc Tử Ngọc há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, Tuỳ Phong hiểu chuyện  bê quạt đến y quán.
So sánh với vị trí khám bệnh thường ngày của Mạnh Lâm Thanh, đặt hai chiếc quạt đối diện  thổi, còn những chiếc quạt còn  thì đều  bày  sân phơi nắng.
“Đeo khẩu trang , mở cửa thôi.” Tuỳ Phong vỗ vỗ đầu Tử Ngọc.
“Không  phép vỗ đầu !” Tử Ngọc  theo  Tuỳ Phong, toan vỗ đầu .
Y quán mở cửa,  nhanh    bệnh đến.
“Bạch đại phu , Bạch đại phu ?” Người bệnh   đến chỗ khám bệnh,  đối diện Mạnh Lâm Thanh, còn đang xoay cổ tìm kiếm.
“Khụ khụ…” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ mặt bàn, bất đắc dĩ : "Ta ở đây.”
“A? Ngươi là Bạch đại phu?”
Nhìn  che chắn kín mít,  bệnh căn bản  dám tin  chính là Bạch Tử Ngọc,  ngừng nghiêng đầu đánh giá .
“Có thật  , đừng  là   mạo danh Bạch đại phu đấy chứ?”
“ , chúng  tìm chính là Bạch đại phu, đừng  mèo mả gà đồng gì cũng  lừa !”
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Vẫn là Tử Ngọc  mặt, chứng minh  thật sự là Bạch Tử Ngọc,  bệnh mới thôi.
Thế nhưng vấn đề mới  xuất hiện.
“Bạch đại phu,   hôm nay   ăn mặc như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-113.html.]
Không thể  là sợ  bọn họ lây bệnh dịch , Mạnh Lâm Thanh từ chối trả lời, Tử Ngọc nhanh chóng lĩnh hội  ý tứ của thiếu gia nhà .
Chống nạnh, Tử Ngọc dạy dỗ tên  bệnh nhiều chuyện.
“Ngươi rốt cuộc là tới xem bệnh  là  gì, rảnh rỗi lắm ?  mà thiếu gia nhà   bận, ngươi  xem thì  , đừng  chậm trễ thời gian của những  bệnh khác!”
Tên  bệnh lập tức  phản bác đến mức   nên lời, ngoan ngoãn đưa tay .
Ngoại trừ bộ đồ bảo hộ của Mạnh Lâm Thanh, hai chiếc quạt điện  đặt ở đó cũng nhận  sự chú ý của các  bệnh.
Mọi   dám   phiền Bạch đại phu nữa, chỉ  thể bám lấy Tử Ngọc cùng Tuỳ Phong hỏi han  ngừng.
Tuỳ Phong thì  quen với việc “giả câm giả điếc”, trực tiếp  để ý tới những câu hỏi ồn ào của những  , nhưng Tử Ngọc thực sự là phiền  chịu nổi chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho  .
“Là quạt, ngươi  cảm nhận  ? Nó  thể thổi  gió, tuy là gió nóng nhưng cũng  hơn là   gió, ngươi  cảm thấy y quán mát mẻ hơn bên ngoài một chút ?”
Giới thiệu đến đây Tử Ngọc  đắc ý, dù  thứ đồ chơi mới mẻ  nàng dám chắc chắn, chỉ  nhà bọn họ mới .
“ là mát thật, các ngươi mua ở  ?” Tên  bệnh hỏi.
“Không  mua.” Khi  hỏi câu , Tuỳ Phong  giành trả lời: "Là  thích ở ngoại bang tặng.”
Kệ ,  tiên cứ bịa đại một cái .
Ban đầu, Tử Ngọc  hiểu vì  Tuỳ Phong   dối, nhưng một lát  nàng  hiểu  và cũng phụ họa theo.
“ ,  thích ở ngoại bang tặng, chúng  cũng là  đầu tiên  thấy,  mới lạ…”
“Vậy thì cái quạt  chắc là  quý nhỉ?” Tên  bệnh  hỏi, còn  để  thích ngoại bang của bọn họ cũng mang về cho nhà  một cái.
“Giá cả thì  rõ lắm.” Tử Ngọc trả lời qua loa.
Đoạn đối thoại  lọt  tai Mạnh Lâm Thanh, nàng ngược  bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề .
Nói thật, trong  gian còn  mấy cái quạt điện khác nhưng đều là loại cắm điện, lấy  cũng  dùng , còn  kiếm thêm một cái máy phát điện.