Nếu quan viên phụ trách trạm gác đang ở đây, e rằng   cơn thịnh nộ của Sở Nam Phong thổi bay.
“Hoàng thượng,  của trạm gác hẳn là   gan lớn như .” Huyền Vũ vẫn còn lý trí.
Đây chính là đất kinh kỳ, chiêu trò trời cao hoàng đế xa , ở đây  thể nào thực hiện .
Còn tình hình khu cách ly ngoài thành, nếu Sở Nam Phong   chỉ cần phái   xem là rõ.
Nói dối một cách trắng trợn như , thật sự  cần thiết.
Sau khi trút giận, Sở Nam Phong cũng bình tĩnh , đoán chừng trong chuyện  nhất định  nguyên nhân.
“Trương Đức Thuận, lập tức cho gọi  phụ trách trạm gác  cung, trực tiếp bẩm báo tình hình lây lan của dịch bệnh mấy ngày gần đây.” Sở Nam Phong  lệnh.
Trương Đức Thuận đang định , Huyền Vũ  chắn  mặt ngăn cản.
“Hoàng thượng,  như   .” Huyền Vũ đánh bạo ngăn cản, giải thích: “Người của trạm gác mỗi ngày đều tiếp xúc với  bệnh dịch bệnh, tuy  khăn che mặt nhưng   tuyệt đối an , tuyệt đối  thể để bọn họ mạo   cung diện thánh lúc .”
Trương Đức Thuận  , cũng lập tức hiểu .
“Hoàng thượng, Tả Lĩnh Đô đại nhân  đúng ạ, long thể ngài vạn kim   thể tiếp xúc với   khả năng nhiễm dịch bệnh chứ? Hơn nữa trong cung nhiều quý nhân như , lỡ đụng chạm  ai thì  !”
“Vậy ngươi lui xuống  .” Sở Nam Phong đuổi Trương Đức Thuận.
Lúc , bản  Sở Nam Phong tự ý xuất cung càng  thích hợp, chỉ  thể cho   cung.
Đã  của trạm gác  ,  chỉ  thể điều động  trong bóng tối.
“Huyền Vũ, ngươi  thông báo Thanh Long  cung.”
Chuyện lớn nhỏ trong kinh thành,   gì mà Thanh Long  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-129.html.]
Cho dù hiện tại tình hình đặc thù, Sở Nam Phong tin tưởng Thanh Long nhất định  nắm rõ  việc,  nhất định  thể giải đáp nghi hoặc .
Nhờ Huyền Vũ nhắc nhở, Thanh Long    cần bẩm báo nội dung gì cho chủ tử, kỳ thực mấy ngày nay  cũng đang suy nghĩ  nên chủ động bẩm báo chuyện xảy  ở Bình An y quán cho chủ tử  .
“Bên trạm gác mấy ngày nay tiếp nhận  bệnh dịch bệnh thật sự ít như  ?” Sở Nam Phong nghi ngờ hỏi.
“Chủ tử, tuy thuộc hạ  dám chắc chắn con  cụ thể nhưng quả thực trong  thời gian ,   bệnh dịch bệnh  đưa  càng ngày càng ít, đặc biệt là so với nửa tháng , rõ ràng là giảm mạnh.” Thanh Long bẩm báo đúng sự thật.
“Sao  thể như ?” Sở Nam Phong truy hỏi.
Tuy  nghi hoặc nhưng lời xác nhận từ Thanh Long, Sở Nam Phong tuyệt đối tin tưởng,  cảm thấy vui mừng  kết quả .
Dịch bệnh rốt cuộc   khống chế,  gây  sóng gió gì trong kinh thành, đây quả là một tin vui!
“Ta phái  điều tra tình hình dịch bệnh ở các thị trấn khác, rút  một kết luận.” Thanh Long nghiêm nghị : "Kinh thành  thể lây lan chậm như ,   thể là công lao của Bạch đại phu.”
“Bạch Tử Ngọc?” Sở Nam Phong kinh ngạc,  thật  ngờ, chuyện dịch bệnh   liên quan đến Bạch Tử Ngọc.
“Hắn   gì?”
“Hiện nay bá tánh trong kinh thành đều ,  cửa Bình An y quán  một cái loa lớn, ban ngày sẽ phát  phát  giọng  của Bạch đại phu, mà nội dung chính là về việc tự bảo vệ  trong thời điểm dịch bệnh.”
“Loa lớn? Đó là thứ gì?” Sở Nam Phong càng thêm nghi hoặc.
“Ừm… Ta cũng     , một thứ  thể phát  âm thanh.”
“Nhạc cụ ?” Sở Nam Phong phỏng đoán.
Khổ  Thanh Long,  cũng   loa lớn là vật gì,  giải thích với chủ tử thế nào đây?