“Đương nhiên ! Trên đó còn  ngọc tỷ ấn chương, ngoại trừ hoàng thượng ban thưởng, còn  thể là ai tặng cho thiếu gia nhà chúng ?” Tử Ngọc cũng vui mừng khôn xiết.
Hám tiền như nàng, trong lòng  tính toán    thể kiếm  bao nhiêu bạc.
“Vậy y quán của chúng  bây giờ chẳng  là y quán nổi tiếng nhất kinh thành ?” Trương bà tử vui mừng khôn xiết.
Bà ở kinh thành  hơn nửa đời ,  từng   y quán nào khác  vinh dự như , Bình An y quán tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
“Các ngươi xem những  …” Ngay cả Tuỳ Phong trầm  nhất, cũng rõ ràng là  vui mừng.
Cửa Bình An y quán chen chúc  nhiều , bá tánh vây xem tán thưởng,  đủ lời  ý  chúc phúc.
Tử Ngọc ba  cũng là thật sự vui mừng, dù  danh tiếng của chủ tử nhà bọn họ càng ngày càng lớn, danh tiếng của Bình An y quán cũng ngày càng vang xa.
Trương Đức Thuận dẫn   biển hiệu,  đem ngân phiếu  đổi giao cho Bạch Tử Ngọc, bèn cáo từ.
“Công công  thong thả.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ngân phiếu.
Tử Ngọc lập tức áp sát , nàng  mắt tinh lắm,   chỉ cần liếc mắt một cái   thấy đó là ngân phiếu, đoán  là ban thưởng của hoàng thượng.
“Thiếu gia, hoàng thượng   thưởng cho ngài bao nhiêu bạc ?”
Nhìn thấy bộ dạng  của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh  khỏi cảm thấy buồn , nha đầu  còn hám tiền hơn cả nàng.
“Một vạn lượng, suỵt…” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng .
Tử Ngọc lập tức che miệng trợn to hai mắt, thật lợi hại, thiếu gia   quả nhiên là  uổng công, kiếm   nhiều nha!
Bá tánh vây xem còn  giải tán, thấy  trong cung rời , đều chen chúc đến cửa.
“Bạch đại phu, ngài  khám bệnh ? Ta  tìm ngài khám bệnh,  xếp hàng đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-148.html.]
“Ta cũng  xếp hàng!”
Mọi  nhất thời tranh giành .
Mạnh Lâm Thanh còn  kịp lên tiếng, Tử Ngọc trực tiếp biểu diễn một màn  đổi sắc mặt: "Thiếu gia nhà chúng  mới từ khu cách ly trở về, y quán hôm nay nghỉ ngơi,  khám bệnh!”
Mạnh Lâm Thanh  vỗ tay cho Tử Ngọc,   quá xuất sắc, quả nhiên là Bạch Y Nhu chọn  hầu cho nàng,   trình độ.
“ , chúng  hôm nay đóng cửa nghỉ ngơi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh  thẳng đến hậu viện,  phòng của .
Ban đầu Tử Ngọc còn  chút áp lực kiếm tiền,  ,  thiếu gia     ban thưởng một vạn lượng bạc,  áp lực đều tan biến hết.
Bá tánh cũng đều bày tỏ sự thông cảm, dù  Bạch Tử Ngọc ở khu cách ly vất vả như thế nào,  nhiều  đều tận mắt chứng kiến.
Mạnh Lâm Thanh mệt mỏi rã rời, nàng hiện tại chỉ  ngủ một giấc thật ngon, căn nhà nhỏ đó điều kiện quá kém.
Khoảng thời gian  vì tiện chăm sóc đám nhóc, Trương bà tử  đưa đám nhóc đến phòng của bà, ngược  tạo điều kiện cho Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.
Nàng ngã  xuống giường,  bao lâu   ngủ  .
Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử bọn họ ở bên ngoài cũng đều cố gắng nhẹ tay nhẹ chân,  phát  bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Mạnh Lâm Thanh mới chậm rãi thu dọn giường chiếu, tắm rửa,  y phục.
“Lũ trẻ  ?” Mạnh Lâm Thanh    hỏi.
“Ở trong phòng  đây.” Trương bà tử đáp  gọi Tử Ngọc và Tuỳ Phong cùng bế ba đứa trẻ , tối nay chắc chắn  để chúng ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh .
Lâu như   gặp, trong lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lũ trẻ, định bụng sẽ ở bên cạnh chúng thật .