Nàng tùy ý cầm lấy một quyển y thư, bắt đầu lật xem, giả vờ đang  sách.
Chỉ là, Mạnh Lâm Thanh một chữ cũng   .
Bất luận kẻ nào cũng  thể nào trong tình huống  rõ  rình mò, còn  tâm trạng nhàn nhã  sách !
Nhất là kẻ rình mò ngươi  còn là kẻ thù  đội trời chung, để  phát hiện   phận của ngươi thì sẽ c.h.ế.t  chỗ chôn .
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản   thể giữ bình tĩnh, diễn xuất đến mức độ ,  là  giỏi .
【Cẩu nam nhân   ?】
Mạnh Lâm Thanh dùng ý niệm hỏi.
138  bất ngờ, nó đương nhiên  ký chủ sẽ   chút hảo cảm nào với tên cựu phu quân thất đức , nhưng  là  đầu tiên   ở chỗ ký chủ, xưng hô của hoàng đế cựu phu quân là cẩu nam nhân.
Quả nhiên...  là thích hợp.
Những chuyện   mà Sở Nam Phong  với nguyên chủ, 138 cũng giống như Mạnh Lâm Thanh đều rõ ràng.
【Chưa.】
138 đáp.
Mạnh Lâm Thanh  còn gì để ,   tên cẩu nam nhân  rốt cuộc   gì,  rình mò bao lâu  thế mà còn   đủ ?
Hay là , Sở Nam Phong  phát giác  điều gì đó  đúng, đây là cố ý giám sát nàng?
Không đúng, nếu thật sự là giám sát thì phái  khác đến là  , cần gì  đường đường chính chính hoàng đế tự   mặt?
Ánh mắt Sở Nam Phong vẫn luôn dõi theo Bạch Tử Ngọc, thấy y đắp chăn cho lũ trẻ,  xuống  bàn sách bắt đầu  sách, thầm nghĩ quả nhiên là thần y.
Tinh thần yêu thích học tập     thường  thể  .
Chờ ... Sở Nam Phong tập trung tinh thần  kỹ, phát hiện Bạch Tử Ngọc  hình như cầm ngược sách ?
Quả nhiên là thần y mà!
Thế mà cũng  thể cầm ngược sách y để xem, chẳng theo đường lối bình thường nào, thảo nào  là thần y, đầu óc quả nhiên hơn  thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam Phong  thêm phần thưởng thức Bạch Tử Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-153.html.]
Tréo ngoe , một  thì chẳng hề phát hiện   cầm ngược sách, một  thì thấy cầm ngược cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn cho rằng    tài giỏi.
Điều  há chẳng  là một sự kết hợp  hảo ?
Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cầm ngược sách y một lúc.
【Đi ?】
【Chưa.】
Mạnh Lâm Thanh tức giận đến mức  ném sách.
Chẳng lẽ, Sở Nam Phong đây là nghiện trộm , vẫn  đủ ?
Không thể cứ để    mãi như  , nếu  Mạnh Lâm Thanh    thể  việc của , thật quá giày vò.
Đã Sở Nam Phong  tự  rời ,  thì nàng  nghĩ cách, để   tự động cút xéo.
Thực sự  thể nhịn  nữa, Mạnh Lâm Thanh quyết định  tay.
“Trương bà tử?”
Nghe tiếng gọi, Trương bà tử vội vàng chạy đến.
“Thiếu gia,  việc gì ?”
May mà ngày thường nàng “dạy dỗ đến nơi đến chốn”, luôn để ba  Tử Ngọc gọi nàng là thiếu gia, đề phòng chính là lúc .
Nếu  Trương bà tử mà thốt  một câu “Tiểu thư”,  nỗ lực của Mạnh Lâm Thanh sẽ đổ sông đổ bể.
“Ta  đến y quán  một ít thứ,  xong việc thì ở  phòng , chăm sóc mấy đứa nhỏ.” Mạnh Lâm Thanh .
Mấy đứa nhỏ ngủ  yên phận, chỉ sợ chúng lăn qua lăn  vô ý, đến lúc đó ngã xuống đất  thương.
Có  trông chừng vẫn an  hơn.
“Thiếu gia,  là  nghỉ ngơi thêm một chút , ngày mai  cũng   mà?” Trương bà tử đau lòng  thiếu gia nhà .
“Không , là phương thuốc trị bệnh dịch,  tranh thủ thời gian  .” Mạnh Lâm Thanh .
Lời  cũng   là giả, về việc ngăn chặn triệt để bệnh dịch nàng còn  nhiều việc   tiếp theo, quả thực là  tranh thủ thời gian.