Mạnh Lâm Thanh giữ vững tư thế mắt  mũi mũi  tim, ánh mắt tuyệt đối   loạn xạ.
Nếu  với tính cách tự luyến của Sở Nam Phong, nàng mà  thêm một cái,  sợ là sẽ tưởng nàng yêu  mất!
Vậy chẳng  là trò  .
Để  cho Sở Nam Phong  cơ hội chạm  , Mạnh Lâm Thanh nhanh chóng  dậy, đồng thời  lùi về  một bước kéo dài  cách     rút ngắn.
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Mạnh Lâm Thanh vẫn cúi đầu, từ chối giao tiếp bằng mắt với Sở Nam Phong.
Cách giả c.h.ế.t  đúng là  cũ, nhưng mà hữu dụng là .
Sở Nam Phong nhận  động tác nhỏ của Bạch Tử Ngọc,  tiếp tục ép sát nhưng  cũng  chỉnh  y phục đang xõa  của , bắt đầu khen ngợi đối phương.
“Nghe  Bạch đại phu chủ động xin  khu cách ly, trẫm vô cùng kinh ngạc,  ngờ    dũng cảm và  trách nhiệm như .”
“Sau đó    Bạch đại phu  chữa khỏi cho từng đợt  bệnh dịch bệnh, trẫm thấy  an ủi. Trẫm lo lắng chuyện dịch bệnh  lâu, bất đắc dĩ vẫn luôn giậm chân tại chỗ, mà nay  thể  kết quả  như  cũng là nhờ  Bạch đại phu.”
“Bạch đại phu  chỉ y thuật cao siêu, mà còn  một tấm lòng từ bi nguyện ý chủ động giao  phương thuốc trị bệnh dịch, trẫm khi nhận  phương thuốc vô cùng xúc động.”
“Trẫm  mặt bá tánh thiên hạ, gửi lời cảm tạ đến Bạch đại phu, như  những phần thưởng   vẫn còn quá ít, trẫm nhất định  ban thưởng thêm!”
Đối với một tràng ca ngợi  mặt, Mạnh Lâm Thanh  thể  là  hề  cảm giác gì, thậm chí còn  chút  .
Nói lời ngon ngọt ai mà chẳng ? Nàng căn bản  thèm.
Cho đến khi cuối cùng nhắc đến việc ban thưởng thêm, khóe miệng Mạnh Lâm Thanh lúc  mới  nhếch lên.
 ,   thì nên thiết thực một chút.
“Không … Bạch đại phu   ban thưởng gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-161.html.]
Đây là một phép thử từ Sở Nam Phong,  vẫn luôn   thấu Bạch Tử Ngọc  hy vọng  thể  thấu đối phương, vì  liền cho nàng cơ hội tự  lựa chọn ban thưởng.
Muốn mượn việc  để thăm dò nội tâm của Bạch Tử Ngọc, xem nàng  rốt cuộc  điều gì.
Đã tên cẩu nam nhân  hỏi han thành tâm thành ý như ,  Mạnh Lâm Thanh nàng đây liền từ bi  cho   .
“Hoàng thượng, thảo dân cái gì cũng  …”
Sở Nam Phong kinh ngạc,  ngờ đối phương  đưa  câu trả lời như , đối mặt với cơ hội lựa chọn   mà cái gì cũng  cần!
Tuy nhiên, Mạnh Lâm Thanh chỉ khách sáo nửa câu, nàng khẽ dừng  ngay  đó liền   lời  thật lòng.
“Chỉ cần thưởng ngân lượng là .” Mạnh Lâm Thanh   là phàm tục.
Nàng đương nhiên  Sở Nam Phong sẽ cảm thấy nàng tầm thường.
 nàng  thèm để ý.
Thưởng ngân lượng?
Sở Nam Phong nhớ rõ ban ngày   ban cho Bạch Tử Ngọc một vạn lượng bạc, đây   là con  nhỏ, kết quả ban thưởng  nữa   mà vẫn  ngân lượng.
Chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc  thiếu bạc?
“Ngươi   một vạn lượng bạc …” Ngụ ý là    thể  thứ khác.
Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh  hiểu lầm Sở Nam Phong, tưởng   đổi ý, trong nháy mắt  chút  vui nhưng vẫn  giải thích  tranh thủ cho bản  một chút.
“Hoàng thượng, nào  ai chê tiền nhiều?” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên .
Sở Nam Phong cứng họng, nhưng lời   , tự nhiên cũng sẽ  keo kiệt một chút tiền tài.
“Nếu  như ,  cứ theo ý Bạch đại phu,  cần đổi thành ngân phiếu ?” Sở Nam Phong ân cần hỏi.