Thanh Long đương nhiên  đến mức hoài nghi Huyền Vũ, dù   sổ sách đều ghi chép rõ ràng.
Ngoài việc chi trả cho bản  vắc-xin, còn  lo liệu vận chuyển, bố trí  đưa đến từng hộ dân, khâu nào cũng cần đến tiền.
Nói trắng , một vạn lượng bạc thật sự chẳng dùng  bao lâu.
“Thôi , mau  lấy tiền .” Thanh Long bất đắc dĩ day trán,  cảm thấy  cũng nên kiếm cơ hội  tìm Bạch đại phu xem bệnh cho  một chút.
Cái đầu   bao giờ hết đau.
Không , đến lúc đó tiền khám bệnh còn  tìm chủ tử thanh toán, dù  cái đầu  đau thế  tuyệt đối thuộc về  thương lúc  việc!
Nhìn sổ sách, Thanh Long đau lòng như thể m.á.u đang nhỏ giọt.
Tuy âm thầm tổ chức một mạng lưới tình báo khổng lồ, nhưng  phận bề ngoài của Thanh Long vẫn là một thương nhân hoàng gia.
Nói trắng , chính là Thanh Long  chủ tử quản lý các loại tài sản cửa hàng, v.v., đây đều là thu nhập ngoài quốc khố,   thu thập tình báo   kiếm tiền cho chủ tử.
Thật sự là một   hai công việc.
Lần  đưa vắc-xin đến từng nhà, bề ngoài là Huyền Vũ dùng tiền trong quốc khố để xử lý, nhưng  thực tế phần lớn chi phí đều là từ chỗ Thanh Long bỏ  bù  quốc khố.
Nếu  thì    thể     miễn phí.
“Mới đến  mà  đau lòng ,   nhắc nhở ngươi một chút,  nhất là sớm điều chỉnh tâm lý , nếu   sợ ngươi suy sụp đấy.” Lấy  tiền, Huyền Vũ còn cố ý đến an ủi Thanh Long.
Thanh Long đau lòng đến nghẹt thở, bày tỏ hiện tại     chuyện.
Hắn nào  thể   đây mới chỉ là bắt đầu?
Hắn nào  thể   đây chính là một cái hố  đáy?
“Ngươi cút .” Thanh Long đuổi .
“Yên tâm, ngươi  giữ tiểu gia , tiểu gia  còn  rảnh !” Huyền Vũ bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-178.html.]
Hắn cũng  hề nhàn nhã, dù  Sở Nam Phong  tin tưởng  khác, sợ  kẻ nhân cơ hội trục lợi. Thêm nữa   xin tiền Thanh Long, cho nên mới sắp xếp Huyền Vũ đến .
Huyền Vũ dạo  cũng bận rộn đến mức chân  chạm đất.
Hơn nữa vì phụ trách chuyện vắc-xin, Huyền Vũ còn   ít đại thần trong triều ghen ghét nhắm . Dù  ai cũng  liên quan đến vắc-xin, đó chính là miếng bánh ngon.
Không ít đại thần còn  tranh giành , chỉ tiếc Sở Nam Phong căn bản  đồng ý.
Động  miếng bánh của  khác,    thể   nhắm .
Chỉ vì Huyền Vũ là  của Sở Nam Phong,  mới  thèm để ý đến việc  đám lão già  nhắm .
Dựa lưng đủ vững chắc, chính là  thể kiêu ngạo như !
Cứ cách một  thời gian, Thanh Long  lén lút  cung, bẩm báo các loại tin tức cho Sở Nam Phong.
“Chủ tử, chi tiêu tháng   ít.” Thanh Long  với giọng điệu  phần ai oán.
Sở Nam Phong liếc  một cái, hỏi: “Sao,  gánh nổi nữa ?”
“Cũng  đến mức đó.” Thanh Long đáp  nhanh.
Cơ ngơi  quản lý  lớn, thu nhập còn nhiều hơn cả quốc khố,  thể nào gánh  nổi.
Đừng  là tặng vắc-xin miễn phí, cho dù tặng thêm một ít thứ khác, cũng    thành vấn đề.
“Đã  đến mức đó,  ngươi bày  giọng điệu   gì? Nhỏ nhen.” Sở Nam Phong ghét bỏ .
Cái gì,  mà    nhỏ nhen?
Thanh Long ấm ức vô cùng.
“Chủ tử, tuy  là chúng  gánh nổi nhưng cứ thế mà tặng   bao nhiêu bạc, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt chúng  vất vả lắm mới kiếm !”
“Cũng  cho phép   đau lòng một chút .” Thanh Long nhỏ giọng oán trách.