Nếu thật sự , còn  thể phổ biến cho bá tính.
Mạnh Lâm Thanh   cách nào giải thích quá nhiều, chỉ đành cắn răng : "Vật  là do  tự ."
"Có thể bán cho  một ít ?" Sở Nam Phong hỏi.
Đã khẩu trang, bình xịt  thể bán, vắc xin cũng  thể bán,   lý nào giấy bút    thể bán.
Dù  mua ở  cũng là mua, mua từ chỗ Bạch Tử Ngọc cũng .
"Không thể." Mạnh Lâm Thanh  từ chối.
Thứ nhất, giấy bút  nàng căn bản sẽ  sản xuất, thứ hai, với tính cách của tên cẩu nam nhân , nếu  dùng qua giấy bút  nhất định sẽ yêu thích  buông tay, chắc chắn sẽ còn mua nữa!
 Mạnh Lâm Thanh   thể cung cấp lâu dài, dù  thứ  nàng căn bản   hàng tồn, chỉ tích trữ một ít.
Tự  dùng thì đủ, chia sẻ cho  khác thì  .
Nếu dùng tích phân để mua thứ ...
Không, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi Mạnh Lâm Thanh   chịu nổi, vì một chút giấy bút mà tiêu e là chỉ  mất trí mới   chuyện như .
"Thôi ." Sở Nam Phong  chằm chằm giấy bút trong tay Bạch Tử Ngọc, ánh mắt như  dán chặt .
  cũng  biểu hiện cường thế, mặc dù tiếc nuối, vẫn tiếp nhận sự từ chối của Bạch Tử Ngọc.
Thật đáng tiếc, kỳ vật như thế     cơ hội cảm nhận.
“Được , phương thuốc của ngươi   xong,  thể qua bốc thuốc.” Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, đưa phương thuốc cho Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong  theo trình tự  đến chỗ Tử Ngọc bốc thuốc Bởi vì lúc    nhiều, Tử Ngọc cho Tuỳ Phong và Nhất Nhất  nghỉ ngơi, một  trông coi.
Thấy Sở Nam Phong  tới, Tử Ngọc giả vờ như  quen  , coi hoàng đế như là thường dân bách tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-196.html.]
Cần bốc thuốc như nào thì bốc như thế,   đối đãi đặc biệt.
Mạnh Lâm Thanh   là  phận gì,  vì cái g hiện giờ mới  thể lấy  phận Bạch Tử Ngọc mà sống, Tử Ngọc cho dù   chi tiết trong đó nhưng cũng  thể đoán  đại khái.
Đặc biệt là thái độ của Mạnh Lâm Thanh đối với Sở Nam Phong, rõ ràng là  ý kiến với .
Cái  còn    ?
Nếu   tên cẩu hoàng đế      tổn thương tâm chủ tử nhà nàng, thì nàng cần gì  một  mang theo ba đứa nhỏ từ trong hoàng cung chạy  ngoài kiếm sống?
Hoàng hậu ngày xưa  thoát khỏi  phận, gian khổ trong đó  thể tưởng tượng .
Người nhà ngay trong kinh thành   thể thường xuyên ở bên cạnh, tất cả những điều  đều là do cẩu hoàng đế ban tặng.
Nghĩ đến đây, thái độ của Tử Ngọc liền   lên , nhưng   dám biểu hiện quá khoa trương sợ chọc giận cẩu hoàng đế ngược  gây nên sự chú ý của , cho chủ tử nhà  rước lấy phiền phức.
Vì , Tử Ngọc liền duy trì bộ dạng , đối với Sở Nam Phong  lạnh  nhạt.
“Thuốc của ngươi bốc xong .” Tử Ngọc cân thuốc xong, đẩy về phía Sở Nam Phong,  xòe tay : "Một lượng bạc.”
Đây   là Tử Ngọc tự ý hét giá  trời, Mạnh Lâm Thanh khi kê đơn thường thường đều ghi chú giá cả, nàng chỉ là  theo lời thiếu gia dặn dò mà thôi.
Sở Nam Phong nào  thói quen trả tiền bạc, đột nhiên  thấy một lượng bạc còn ngẩn   một lúc,  đó mới phản ứng .
Trên      bạc lẻ như , tùy tiện móc  chính là một thỏi bạc.
Không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa cho Tử Ngọc.
“Còn  trả  cho ngài.”
“Không cần phiền phức.”
Tử Ngọc thầm nghĩ quả nhiên là hoàng thượng,  tay chính là bất phàm, hào phóng đến mức khiến   căm phẫn!