Những cống hiến ,  thể chỉ vì giới tính mà    phủ nhận.
Có lẽ chính vì nghĩ đến điều đó, Sở Nam Phong mới   khó nàng?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy lý do  hợp lý nhất.
Vì cống hiến cho dân chúng mà Sở Nam Phong miễn tội khi quân cho nàng, điều     lý.
Dù  tình hình hiện tại đang  lợi cho , Mạnh Lâm Thanh   tự   rối thêm.
Ngày tháng dần trôi, Mạnh Lâm Thanh để 138 giảm bớt cảnh giác.
Dù    mà  hành động ngay lập tức, chứng tỏ Sở Nam Phong  quyết định, khả năng thất hứa là  thấp.
Cứ tiếp tục sống như thường lệ.
Chẳng mấy chốc, ba đứa trẻ đến ngày đầy năm.
Mạnh Lâm Thanh sớm  đặt sẵn nhiều món ngon ở tửu lâu, báo với Trương bà tử chuẩn   ăn một bữa trưa thật thịnh soạn.
“Vậy hôm nay chúng   tiếp bệnh nhân nữa nhé, cũng cho Nhiếp đại phu và Chu đại phu một ngày nghỉ,  nhỉ?” Tử Ngọc hỏi.
Chủ yếu là nếu tiếp đón bệnh nhân, thời gian của Mạnh Lâm Thanh sẽ  chắc chắn.
Dù  hôm nay là ngày đặc biệt của ba đứa nhỏ, nếu  quyết định ăn mừng, thì  hơn hết là dành riêng thời gian cho chúng.
Mạnh Lâm Thanh thấy cũng , liền đồng ý.
Trương bà tử  mong chờ ngày  từ lâu,   Mạnh Lâm Thanh đặt món vẫn  kìm lòng  mà tự tay  mua thật nhiều nguyên liệu tươi, dự định  thêm mấy món ngon.
138 vui mừng khi thấy điều , dù  động lực lớn nhất để nàng  khỏi  gian chính là để  thể thưởng thức các món ngon.
“Thiếu gia,  trưa nay chúng   thêm một nồi lẩu nữa?” Nhất Nhất đề nghị, đó là món nàng thích nhất, hôm nay nhân dịp sinh nhật ba đứa nhỏ mà xin ké một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-248.html.]
Dù  nàng cũng từng  bảo mẫu cho bọn chúng, trong ngày sinh nhật của chúng, đưa  yêu cầu nhỏ như thế   quá đáng chứ?
“Được,  thành vấn đề.” Mạnh Lâm Thanh  hào phóng trong chuyện , liền nhanh chóng đáp ứng mong  của 138.
Đến trưa, món ăn từ tửu lâu   mang tới, những món đặc biệt của Trương bà tử cũng   bày lên bàn, còn nồi lẩu do chính Mạnh Lâm Thanh  cũng đang tỏa hương thơm lừng.
Để  một bữa tiệc đầy năm thịnh soạn , Tùy Phong  đặc biệt chuyển bàn  sân, ăn ở đó  thể thoải mái hơn.
“Thiếu gia,   vài lời ?” Tử Ngọc gần như  chảy nước miếng, nhưng vẫn cố kiềm chế đợi Mạnh Lâm Thanh phát biểu.
Mạnh Lâm Thanh , ôm Đại Bảo trong lòng cảm thấy hình thức   thể bỏ qua thì bỏ qua, dù  ba đứa nhóc cũng chẳng hiểu gì,  cho ai ?
“Chúng    mấy chuyện sáo rỗng đó, cứ ăn là !” Lời của Mạnh Lâm Thanh  dứt,   đều cầm đũa lên.
Đặc biệt là Nhất Nhất, động tác nhanh đến mức để  tàn ảnh.
Làm Tử Ngọc và Tùy Phong bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
“Ngon quá!” Nhất Nhất ăn liên tục mấy miếng, tranh thủ khen một câu.
Quá hài lòng, đúng là món lẩu mà nàng mong nhớ.
“Trương bà tử, món bà  cũng  ngon,  thua kém gì so với món ăn ở tửu lâu!” Tử Ngọc  cách lấy lòng,  quên khen vài câu.
Tùy Phong như thường lệ vẫn ít , nhưng từ việc  ăn  ngừng  thể thấy,  cũng  hài lòng với bữa trưa hôm nay.
Mạnh Lâm Thanh cũng yêu thích món ngon, nhưng dù  nàng “kiến thức rộng rãi”,  đến mức  như mấy  , ăn vài miếng xong thì chú ý  ba đứa trẻ.
Ba đứa nhỏ mỗi đứa một bình sữa, nhóp nhép ngậm núm ti.
Mùi thơm của đồ ăn quả thật quá hấp dẫn,  liên quan gì đến việc  ăn  , chỉ cần  khứu giác là đủ.