“Không  phiền Bạch đại phu, cứ tiếp tục khám bệnh cho  khác .”
Vẻ nhàn nhã của   như nơi    là Bình An Y Quán, mà là nhà riêng của .
Mạnh Lâm Thanh nhận    quả thật  “ lời”,   phiền nàng nữa, nhưng cũng   ý định rời .
“Ngươi   ?” Mạnh Lâm Thanh  định để  chuyện diễn  như , cố ý  thẳng .
Trong lòng nàng nghĩ rằng hoàng đế đường đường chắc chắn   chút thể diện chứ, nàng là chủ của Bình An Y Quán,  mở miệng đuổi   thì   điều sẽ  nên  gì.
 Sở Nam Phong là ai,    là  bình thường ?
Đã xuất hiện   một tháng, chắc chắn trong lòng   chuẩn  cho đủ loại tình huống và nghĩ  cách đối phó.
Muốn    , điều đầu tiên là  thể da mặt quá mỏng.
“Không , Bạch đại phu cứ  việc của  .” Sở Nam Phong  một cách thản nhiên.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Quả nhiên là đến để phát điên!
Dù giận thế nào, Mạnh Lâm Thanh cũng  thể thật sự bảo Tùy Phong đuổi   ngoài.
Được,  thì xem ai chịu đựng giỏi hơn!
“Người tiếp theo.” Mạnh Lâm Thanh gọi, quyết định  để ý đến  nữa.
Bệnh nhân phía   thấy liền bước lên  xuống,  chút bối rối liếc  Sở Nam Phong, trong giây lát   bệnh nhân  là  khám xong  .
 Mạnh Lâm Thanh  quan tâm, lập tức bắt mạch cho bệnh nhân.
Đừng  bệnh nhân  bối rối, ngay từ lúc Sở Nam Phong bước tới  xuống, Tùy Phong và Tử Ngọc lén lút quan sát cũng đều mờ mịt.
“Chuyện gì ?” Tùy Phong nhỏ giọng hỏi.
“Không .” Tử Ngọc nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Hắn đăng ký khám của thiếu gia,   trông  vẻ  khám xong nhưng   , vẫn  đó...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-252.html.]
Lời   hết là cảm giác như hoàng đế đang giở trò.
“Đến gây sự ?” Tùy Phong cau mày.
“Khó ,  cũng   loạn, nhưng   , tặc tặc...”
Cả hai , Tùy Phong và Tử Ngọc đơn giản quyết định  xem, thỉnh thoảng ánh mắt  quét qua phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong.
Nếu  chuyện gì bất ngờ, bọn họ  lập tức lao tới bảo vệ thiếu gia, dù  thiếu gia tay chân yếu đuối, đối đầu với Sở Nam Phong, chắc chắn sẽ thiệt thòi!
“Cứ yên tĩnh quan sát.” Tùy Phong  bốn chữ.
Tử Ngọc   đồng tình.
Ở bên , Mạnh Lâm Thanh  khám xong cho bệnh nhân tiếp theo,  đơn thuốc và đưa cho  đó, bảo họ đến chỗ Tùy Phong lấy thuốc.
“Đa tạ Bạch đại phu.” Bệnh nhân cảm kích, cúi đầu cảm ơn  rời .
Mạnh Lâm Thanh tuy   sang, nhưng vẫn  thể cảm nhận  rõ ràng, từ nãy giờ Sở Nam Phong vẫn luôn  chằm chằm về phía nàng.
Chính xác hơn là  chằm chằm  khuôn mặt của nàng.
Mặc dù Sở Nam Phong   nàng là nữ nhân, nhưng trong cuộc trò chuyện      thẳng . Bây giờ nàng vẫn  chiếc mặt nạ da  che chắn, giúp nàng  đến mức quá khó xử.
Người  rốt cuộc   gì?
Chẳng lẽ   dùng chiêu quấn quít để quấn lấy nàng ?
Mạnh Lâm Thanh một  nữa nghĩ rằng Sở Nam Phong  điên ,  lẽ nàng thực sự nên kê cho  vài thang thuốc chữa bệnh mất trí!
Bệnh nhân nối tiếp bệnh nhân, Mạnh Lâm Thanh  khám bệnh   chịu đựng ánh mắt  như soi xét của Sở Nam Phong, thật sự  chịu nổi.
Nửa chừng, nhân lúc bệnh nhân tiếp theo đang  đổi, nàng  kìm   sang  .
“Ngươi ở đây rốt cuộc   gì?”
Mạnh Lâm Thanh hỏi, nghĩ rằng thà giải quyết một  cho xong, còn hơn là cứ  giày vò như hiện tại,  chút khách khí: "Ngươi nhàn quá ?”