Người  thật sự  , Tam Bảo nghiêng đầu, ánh mắt dường như  dán   Sở Nam Phong.
Mặc dù  chút xa lạ.
Bởi mỗi ngày đều thấy cha, Trương bà tử, Tùy Phong, Tử Ngọc và Nhất Nhất, nên dù Tam Bảo    nhưng vẫn nhớ  gương mặt của họ.
   trông    vô cùng xa lạ, khiến Tam Bảo  chăm chú .
Vừa   , còn  cắn tay , trông cực kỳ đáng yêu.
Trái tim của Sở Nam Phong lập tức tan chảy.
Hắn càng thêm bồn chồn  hành động, thấy Tam Bảo của Bạch Tử Ngọc thực sự quá đáng yêu. Ban đầu  định  tiếp cận đứa bé, nhưng giờ thì  kiềm  nữa .
"Bạch đại phu, con gái của ngươi bao nhiêu tuổi ?" Sở Nam Phong hỏi,  hỏi  mỉm  với Tam Bảo.
Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng kế hoạch "mẫu tử tình thâm" của    tác dụng, liền trả lời ngay: "Vừa tròn một tuổi."
Câu trả lời   đúng với ý của Sở Nam Phong.
Vừa tròn một tuổi, quả thật còn  nhỏ, đúng như mong  của  để  thể  thế  cha  mất.
Nếu đứa bé  lớn,  ký ức , thì   dễ  một  cha  thế như .
Sở Nam Phong  chút  bế Tam Bảo, nhưng   biểu cảm  mặt Bạch Tử Ngọc,   dám  .
Không thể quá nóng vội,  tự nhắc  trong lòng.
"Ngươi cảm thấy khó chịu ở ,  tiên để  bắt mạch, tay đặt lên đây." Mạnh Lâm Thanh  với bệnh nhân mới.
"Bạch đại phu, dạo gần đây  ăn  ngon, bụng lúc nào cũng đầy và khó chịu,   cảm giác thèm ăn,  cũng luôn mệt mỏi..."
Bệnh nhân mô tả tình trạng của , còn Mạnh Lâm Thanh thì bắt mạch cho  đó.
Không gian  thu hẹp  khiến Tam Bảo  còn  thấy Sở Nam Phong, lập tức  vui.
“Í í! Hu hu!” Đừng chắn để   mỹ nhân chứ!
Tam Bảo dốc sức đẩy mép bàn, cố kéo  một  cách, miệng  ngừng lải nhải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-255.html.]
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy đau đầu, lúc cảm nhận mạch tượng là lúc  nhất  nên  quấy rầy, huống chi cô nhóc còn ầm ĩ như .
"Đồ nghịch ngợm, yên lặng một chút cho !" Mạnh Lâm Thanh quở trách, định gọi Tử Ngọc đến để ôm Tam Bảo .
 Tam Bảo chẳng chịu  lời, ở trong lòng cha thì cứ nghịch ngợm  thôi.
Không chỉ đẩy bàn và hét gọi, mà còn vặn vẹo  ngừng, ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh  nhiều.
“Tử…” Mạnh Lâm Thanh mở miệng.
 lúc đó, Sở Nam Phong cũng lên tiếng.
Hắn vốn  "thèm " cô nhóc từ lâu, lúc  thấy cô bé nghịch ngợm  gián đoạn Bạch Tử Ngọc khi đang khám bệnh, chẳng  đây là cơ hội  nhất ?
Vừa  thể thỏa ước  ôm cô nhóc,   thể ghi điểm trong mắt Bạch Tử Ngọc, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Đây  còn là sự mạo hiểm nữa, mà là  nắm bắt thời cơ.
“Bạch đại phu,   thể ôm nàng ?” Sở Nam Phong chủ động hỏi.
Cô nhóc   thấy  , lập tức bớt nghịch ngợm hơn hẳn.
Còn Mạnh Lâm Thanh thì chỉ  khám bệnh cho xong,    mất thời gian của bệnh nhân. Dù   là hoàng đế, cũng  đến mức là kẻ bắt cóc, bế đứa bé một chút chắc cũng  vấn đề gì.
Có thể , để Sở Nam Phong bế con gái , coi như là cho  một chút "phúc lợi"  cha.
Chỉ cần   toạc  phận  là .
“Được, mang  !” Mạnh Lâm Thanh   hai lời, thoải mái trao Tam Bảo cho Sở Nam Phong.
Thế là cả hai đều hài lòng!
Một   bế, một   đến gần  , đúng là vẹn cả đôi đường.
“Khì khì!” Tam Bảo    e dè.
Hoặc là, vì cô bé thấy Sở Nam Phong quá , nên  hề xa lạ.