Mặc dù , đủ loại đồ  vẫn  đưa đến lãnh cung  ngớt.
Sở Nam Phong giống như đang so kè , quyết tâm  tìm  thứ mà Mạnh Lâm Thanh thích.
Bởi vì thường xuyên xuất hiện ở lãnh cung, bầu bạn cùng ba hài tử, mà hài tử đặc biệt nhạy cảm với sự đồng hành của đại nhân, cho nên ba đứa nhỏ hiện tại  gần gũi với Sở Nam Phong.
Chỉ cần   đến, ba đứa nhỏ sẽ chạy đến quấn lấy .
Mặc dù ban đầu cũng  vài  xảy  chuyện  ôm Sở Nam Phong gọi là nương, nhưng  hai tháng chung sống, bọn trẻ     thể phân biệt  sự khác  giữa cha và nương.
Sở Nam Phong là cha, còn vị phụ    là mẫu  của chúng.
Đối với kết quả , Sở Nam Phong cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hắn cảm thấy đây là thành quả của việc  đồng hành cùng bọn trẻ, ít nhất hiện tại ba hài tử  nhận  , cũng đủ gần gũi với .
Duy chỉ  Mạnh Lâm Thanh, sự lấy lòng của  dường như vẫn  thể  đổi  gì.
Sở Nam Phong mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, để  thể dành nhiều thời gian ở lãnh cung hơn,  luôn xử lý chính sự với tốc độ nhanh nhất.
Ngoài việc bầu bạn cùng lũ trẻ,  còn  bỏ công sức dỗ dành Mạnh Lâm Thanh.
 , thứ gọi là tặng quà cáp, trong mắt Sở Nam Phong chẳng khác nào đang dỗ dành Mạnh Lâm Thanh.
Chỉ là  tặng nhiều thứ như ,  chẳng  chút hiệu quả nào?
Sở Nam Phong   là tiếc của,  chỉ là cảm thấy phiền não, vì  lũ trẻ đều dần dần tiếp nhận  mà Mạnh Lâm Thanh   thể  hề lay động?
Về phần những tâm tư nho nhỏ  của , Mạnh Lâm Thanh     .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-317.html.]
Những thứ  đưa đến đều  cất giữ trong một gian phòng nào đó ở lãnh cung, Mạnh Lâm Thanh chỉ khi nào cung nữ hết lời nhắc nhở mới liếc mắt một cái tỏ vẻ   ,  thực tế trong lòng nàng đối với những thứ  đều   mắt.
Nàng  những thứ  đều là đồ , nhưng nàng  thích.
Mạnh Lâm Thanh càng thích xem sách y dược hơn, nàng cảm thấy bản   tài năng như , ở trong hậu cung căn bản là   đất dụng võ, thật sự là đáng tiếc.
Trước  ở Bình An y quán, dù  cũng  thể giúp bá tánh xem bệnh,  bọn họ giải trừ bệnh tật coi như cũng là tích đức một chút, còn kiếm tiền… đó đều chỉ là chuyện phụ mà thôi.
Trong lúc Mạnh Lâm Thanh nhàn rỗi đến phát chán, Sở Nam Phong cũng  phiền não của riêng .
Phiền não của  chính là,  Mạnh Lâm Thanh  khó dỗ dành như ?
Vắt óc suy nghĩ  nhiều cách, cũng  thử qua, nhưng hiện tại xem  vẫn là   chút hiệu quả nào.
Sở Nam Phong thật sự là chịu đủ loại cảm giác  ,   đầu   ý nghĩ cần  tìm  cầu cứu.
Với tính cách của , chuyện riêng tư như  mà  mở miệng với  ngoài, quả thực là  ép  đến mức đường cùng.
Suy  tính ,  cảm thấy cũng   ai cũng  thể tìm, vẫn là  tìm   tin tưởng nhất.
Hôm nay, Sở Nam Phong rảnh rỗi,  đến lãnh cung báo danh mà là một  nữa tập hợp tứ đại tâm phúc .
“Lại  nhiệm vụ mới gì ? Thật hiếm khi thấy chủ tử gọi cả bốn  chúng  đến.” Bạch Hổ lên tiếng,    lâu    việc gì .
Nghĩ đến việc  nhiệm vụ mới, thậm chí còn  chút nóng lòng  thử.
Trái  Chu Tước  cảm thấy  chút lo lắng, nhiệm vụ lớn    khiến Bạch Hổ gặp bất trắc, nàng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.