Chỉ tiếc Mạnh Lâm Thanh trả thù sai phương hướng, nàng giẫm mạnh như , hiện thực  là càng nỗ lực, càng chua xót.
Sở Nam Phong một chút cũng  cảm thấy đau.
So với chuyện lớn sắp ,  giẫm một cái tính là gì?
Không đau  ngứa!
“Còn ngây  đó  gì, mau ôm hoàng tử công chúa  nghỉ ngơi!” Sở Nam Phong sắc mặt  vui, lớn tiếng  lệnh.
Vài vị nhũ mẫu   run lên, cảm nhận  hoàng thượng sốt ruột nhất thời  dám trì hoãn, ôm Đại Bảo bọn họ chạy  với khí thế như chạy nước rút.
Ba tiểu gia hỏa còn đang ngơ ngác, nhũ mẫu chạy quá nhanh, bọn họ cảm thấy  chút xóc nảy nhưng  bất lực ngăn cản.
Quan trọng nhất là, vì   ôm bọn họ chạy?
Chạy xa , ai tới kể chuyện xưa cho bọn họ ?
“Ca ca, vì  chúng       ?” Tam Bảo là  đầu tiên bày tỏ sự  hiểu của .
Phụ hoàng , là bởi vì  cùng mẫu hậu sinh    , cho nên mới  cho bọn họ ở  ngủ.  ai  thể  cho bọn họ , vì  nhất định      , chẳng lẽ bọn họ còn  đủ đáng yêu ?
Đại Bảo trong lúc xóc nảy nghiêm túc suy nghĩ một chút, : “        ,   cần.”
Nhị Bảo nghĩ nghĩ, tiếp tục : “Ta cũng    , còn   ,   cả,    cũng  quan trọng.”
Tam Bảo theo sát bước chân hai ca ca, cũng suy nghĩ, bĩu môi  vui : “Nếu      mới,  Tam Bảo sẽ   là nhỏ nhất nữa, Tam Bảo mới       !”
Ba tiểu gia hỏa bàn bạc một chút, phát hiện bọn họ  ai     ,  phụ mẫu vì  còn nhất định  sinh    ?
“Chúng   !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-321.html.]
“Không     !”
“Không   !”
Ba tiểu gia hỏa lập tức gào lên, bày tỏ sự bất mãn, vung vẩy tay chân nhỏ thề  phản kháng.
“Mới      ,   ngủ với mẫu hậu,    chuyện xưa!”
“Trở về , chúng    chuyện xưa, chúng       !”
“Không   , mau trở về!”
Bọn họ gào thét vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn gào đến đỏ bừng, nhưng căn bản  thể ngăn cản những nhũ mẫu  quyết tâm chạy.
Hoàng thượng  lên tiếng  ở riêng với hoàng hậu nương nương, ai    mặt, lúc  còn dám đến tìm hoàng thượng gây khó chịu? Sợ là mượn bọn họ mười cái mạng cũng  đủ cho hoàng thượng nổi giận.
Lúc ,  rõ ràng nên  lời ai.
Mặc dù các tiểu gia hỏa  sức phản kháng, nhưng lúc   chạy xa, tiếng “gào thét” của bọn họ căn bản  thể truyền đến chỗ Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong. Các nhũ mẫu   thấy, nhưng bọn họ ngoại trừ vất vả dỗ dành tiểu chủ tử, căn bản  dám  gì khác.
“Đại hoàng tử, đừng kêu nữa, cẩn thận  hỏng giọng, hoàng thượng  sinh hài tử nô tỳ cũng  dám ngăn cản!”
“ , Nhị hoàng tử cũng đừng kêu nữa, ở đây  ai  thấy .”
“Tiểu công chúa đừng tức giận, cho dù  hoàng tử công chúa mới, công chúa vẫn là   hoàng thượng yêu thương nhất, đừng nóng vội.”
Các nhũ mẫu ôm bọn họ  xa,  đó kiên nhẫn dỗ dành.
Lũ nhóc con tuy gào  dữ dội, nhưng thấy phụ mẫu đều  còn ở bên, chỉ  các ma ma dỗ dành,        cũng vô dụng. Gào  một hồi, cơn buồn ngủ kéo đến liền dần dần im lặng, ngủ  .
Mà bên , những  nên rời  đều  rời , chỉ còn  Sở Nam Phong và Mạnh Lâm Thanh, thời gian  , đêm dài đằng đẵng...