Hắn  quyết định, đây chính là đứa cuối cùng.
Mong là tiểu công chúa,  nhất là thông minh đáng yêu giống như Tam Bảo.
“Sao  vẫn còn trọng nữ khinh nam ?” Mạnh Lâm Thanh  chịu , lên tiếng bênh vực cho Đại Bảo Nhị Bảo, rõ ràng hai đứa nhỏ  cũng  ngoan.
“Nữ nhi giống nàng mà, thôi  , nhi tử cũng , nhưng mà  giống nàng mới .” Sở Nam Phong miễn cưỡng .
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Vừa  còn mắng  khác nên  vét bớt nước trong đầu, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy, Sở Nam Phong nên tự  vét  .
“Sinh gì  nấy,  còn  chọn lựa ?” Mạnh Lâm Thanh giơ tay đánh yêu Sở Nam Phong một cái.
Người  lập tức ngoan ngoãn.
“Được   , đều  nàng, nàng  gì chính là nấy.” Sở Nam Phong nhận sai với dáng vẻ ngày càng thành thục.
Ba đứa nhỏ  đây vốn       , một đứa là   đủ cả     nên  cần; một đứa là chỉ cần    là ,      cũng ; còn một đứa thì   nhường vị trí út ít.
 bây giờ   mẫu  mang thai, ba đứa  đặc biệt vui mừng.
Ba đứa nhỏ lớn lên càng ngày càng kháu khỉnh,  còn chạy nhảy ồn ào,   là vui mắt.
Thế mà bây giờ  ngoan ngoãn ở bên cạnh mẫu , áp tai  bụng mẫu .
“Ta   bọn họ  chuyện.”
Mạnh Lâm Thanh lắc đầu bật , thầm nghĩ còn  phát triển ngũ quan,  chuyện gì chứ.
Mấy đứa nhỏ thường xuyên vây quanh mẫu , đơn phương tương tác với các    , còn  chọn lựa hơn cả phụ  chúng. Đứa    , đứa    , suy nghĩ  đổi xoành xoạch, ngày nào cũng khác.
Tám tháng , Mạnh Lâm Thanh thuận lợi hạ sinh một cặp long phượng.
Đây chính là điềm lành.
Sở Nam Phong vui mừng khôn xiết, hạ lệnh đại xá thiên hạ.
Mười hai năm , năm đứa trẻ đều  trưởng thành.
“Mẫu ? Mẫu ?” Tứ Bảo  mới từ chỗ thái phó chuồn , chạy đến cung điện của mẫu  nhưng   thấy  .
Không bao lâu , Ngũ Bảo với dung mạo xinh  như ngọc cũng xuất hiện.
“Tứ ca,    lén chạy ,   là cùng chạy mà,  thật ,  sẽ mách mẫu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-334.html.]
“Còn  mách mẫu , mẫu    thấy  !” Tứ Bảo lè lưỡi trêu chọc  .
Hai đứa tìm khắp cả cung điện, vẫn  thấy bóng dáng mẫu  .
“Làm  bây giờ, mẫu  sẽ   là  phụ  bắt cóc  chứ?” Ngũ Bảo lo lắng sắp  đến nơi.
Đều là do Sở Nam Phong gây , bình thường   ít  dọa dẫm năm đứa nhỏ.
Mỗi  bọn chúng quấn lấy Mạnh Lâm Thanh   gì  gì, sắc mặt Sở Nam Phong sẽ trở nên  khó coi, cảm thấy bọn chúng đều là đến đòi nợ.
“Sớm muộn gì,  cũng sẽ mang mẫu  của các ngươi !” Sở Nam Phong  chỉ một   như   mặt lũ trẻ.
Mạnh Lâm Thanh lúc  đều sẽ ,  đó hỏi : “Chàng  mang   ?”
"Đó đương nhiên là đưa nàng du sơn ngoạn thủy, ngao du khắp chốn non sông gấm vóc !" Sở Nam Phong hào khí vạn trượng.
"Chúng  cũng  du sơn ngoạn thủy!" Năm tiểu tử lập tức reo lên, nhất quyết  phụ  cũng mang theo bọn chúng.
"Tưởng bở, chỉ   và nương các ngươi mà thôi."
"Vậy bọn chúng thì ?" Mạnh Lâm Thanh thuận theo lời  hỏi.
"Bọn chúng ..." Sở Nam Phong  đầy ẩn ý: "Chúng   nhiều việc  ,  rảnh mà quấy rầy chúng  ."
Tứ Bảo, Ngũ Bảo tìm kiếm hồi lâu, mãi đến khi đại ca, nhị ca và tam tỷ cũng đến.
"Nương  thấy !"
"Phụ  hình như cũng  thấy !"
Chỉ  Đại Bảo, là  duy nhất trong năm   hề hoảng hốt, thong thả từ trong lòng móc  một phong thư, ném cho bọn chúng.
"Tự  xem ." Đại Bảo  hết .
Ai bảo bọn chúng   một  phụ  như  chứ?
Sở Nam Phong để  một đạo thánh chỉ truyền ngôi, truyền ngôi báu cho Đại Bảo,  dặn dò thêm vài câu, bức thư liền đến hồi kết.
"Cái gì? Phụ  thật sự  trộm nương  ?"
"Không  trộm , là    du sơn ngoạn thủy, là  chơi đó!"
"Không   , theo lời nương, cái  gọi là hưởng tuần trang mật, tuy   muộn một chút..."
 
Theo dõi  để  thêm nhiều truyện  nữa ạ, xin cảm ơn.