Lần  chẳng cần loa  sống  rả nữa,  bệnh đến y quán đều đang bàn tán về vụ án.
Người  truyền tai , chẳng khó khăn gì để chắp vá  sự thật.
Toàn bộ kinh thành   đồn ầm lên !
“Ta thật  ngờ hung thủ  là lão gia Thường gia, bình thường trông    vẻ hung ác độc địa như ,   thể   chuyện…”
“Biết   mặt khó  lòng,    mặt cũng   ghi rõ là kẻ ,   g.i.ế.c tận hai thai phụ, còn m.ổ b.ụ.n.g   cơ mà!”
“Rốt cuộc là vì , lão gia Thường gia  thù oán gì sâu nặng với  chết?”
Nghe đến cuối câu chuyện , phần lớn   đều  khỏi thở dài cảm thán.
Khoảng nửa năm , mẫu  của Thường Bác Văn vẫn còn sống, hơn nữa còn đang mang thai. Thường Sơn hết mực yêu thương thê tử, hơn nữa việc sắp  thêm một đứa con khiến  vô cùng vui mừng và mong đợi.
Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, hài tử còn  kịp chào đời, Thường Sơn   đón nhận một tin dữ, một tin dữ khiến    suy sụp.
Hóa  đứa con mà thê tử  hết mực yêu thương đang mang trong bụng,    cốt nhục của .
Đối với bất kỳ ai, đây tuyệt đối là một đòn chí mạng.
Chỉ  một đêm, Thường Sơn như thể  từng quen  thê tử đầu ấp tay gối, cảm thấy xa lạ vô cùng.
Hắn đau khổ, do dự, bất lực,    đối diện với thê tử thế nào,  càng    đối diện với đứa con hoang đó  ?
 Thường Sơn cũng chẳng  dằn vặt quá lâu, bởi vì khi  còn  kịp đưa  quyết định, thì  vợ  phản bội    bệnh c.h.ế.t cùng với đứa con trong bụng.
Và ngày thê tử qua đời, cũng là một ngày mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-81.html.]
Cũng từ ngày hôm đó, cứ hễ gặp ngày mưa, Thường Sơn  chẳng thiết ăn uống, lâu dần thậm chí ăn  còn nôn , chẳng cách nào ăn ,  thường  nhịn đói để sống qua ngày mưa.
Mọi biến cố đều bắt đầu từ một tửu lâu.
Thường Sơn hẹn bằng hữu đến tửu lâu ăn uống, bằng hữu còn  đến,  định bụng gọi món ăn và rượu  để chờ.
Lúc , phía    một đôi nam nữ, cuộc đối thoại của họ vô tình lọt  tai .
“Chàng đừng gọi món thịt kho tàu đó.” Nữ nhân nũng nịu .
Người nam nhân thấy kỳ lạ,  hiểu, bèn hỏi: “Nàng đổi khẩu vị  ?”
Nữ nhân thích nhất là món thịt kho tàu,  đây mỗi  đến tửu lâu , hai  nhất định  gọi món .
“Ừm.” Nữ nhân gật đầu, vẻ mặt càng thêm e lệ, ghé sát tai  nam nhân nhỏ giọng giải thích.
“Cái gì?!” Giọng  nam nhân đột nhiên lớn hẳn lên, tràn đầy kinh hỉ: "Nàng, nàng  thai , thật , thật sự  thai  ?”
“Ôi chao,  nhỏ tiếng thôi.” Nữ nhân kéo tay  nam nhân,   bình tĩnh một chút: "Thật sự  thai ,  một tháng .”
Nghe đến đây,  mặt Thường Sơn cũng hiện lên nụ , đôi vợ chồng trẻ yêu thương ,  con    cuộc sống chắc chắn sẽ càng thêm mặn nồng…
Thế nhưng, nụ   mặt  còn  kịp tắt, thì cuộc đối thoại tiếp theo của đôi nam nữ ,  khiến sắc mặt    cứng đờ.
“ mà nàng  chắc chắn, đứa bé  thật sự là của  ?” Người nam nhân bình tĩnh ,  chút nghi ngờ.
“Ý  là ?” Nữ nhân cũng  vui, đẩy  nam nhân một cái: "Ta   khám đại phu , đại phu   mang thai một tháng, lúc đó  chỉ cùng … Tên ,   sớm  cho  động    ,   thể là con của  ?”