Nàng chứng kiến Mạnh Lâm Thanh hôm nay  việc  ngừng nghỉ, cũng thấy mệt  nàng.
“Không , chúng  cùng  dọn dẹp.” Mạnh Lâm Thanh .
Lúc bận rộn, Mạnh Lâm Thanh  nghĩ, tối nay  cùng   ăn lẩu.
Chỉ  mỹ thực mới  thể xua tan mệt mỏi.
Mặc dù ở thế giới  cũng  món ăn tương tự như lẩu, gọi là nồi.
Mạnh Lâm Thanh  từng thử qua, ý tưởng thì giống , nhưng so với món lẩu mà nàng thích thì hương vị kém xa!
Linh hồn của món lẩu ngon chính là gia vị.
Gia vị ở thế giới   phong phú như ,  bình thường chỉ  thể kiếm  gia vị cơ bản.
 là “ bột  gột nên hồ”, cho nên hương vị món ăn cũng   cách nào khác.
 Mạnh Lâm Thanh   gian!
“Tuỳ Phong, Tử Ngọc, chúng  nhanh chóng dọn dẹp xong  về hậu viện chuẩn  cơm tối, tối nay chúng  ăn nồi!” Mạnh Lâm Thanh tuyên bố.
Nàng    với Trương bà tử, bảo bà  buổi chiều tranh thủ  mua ít rau và thịt, còn những món khác nàng sẽ nghĩ cách.
“Ăn nồi? Được!” Tử Ngọc lập tức tràn đầy năng lượng.
 lúc  Tuỳ Phong và Tử Ngọc vẫn   gì, bọn họ căn bản   nồi mà bọn họ sắp  ăn sẽ là nồi lẩu ngon nhất mà bọn họ từng ăn trong đời.
“Tuỳ Phong, ngươi nhanh lên chút!” Tử Ngọc lập tức giục Tuỳ Phong.
“Ta nhanh hơn ngươi nhiều .” Tuỳ Phong đáp.
“Hai  đừng cãi  nữa, nhanh lên!” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.
Dọn dẹp xong y quán, Mạnh Lâm Thanh bảo hai  họ  giúp Trương bà tử, còn  thì  chuẩn  thêm đồ.
Vào  gian, 138 lập tức xuất hiện.
“Ký chủ,     đây?” 138 cảnh giác hỏi, phát hiện đám nhóc   mang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-93.html.]
May quá,   chắc    nàng  bảo mẫu, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tìm chút đồ.” Mạnh Lâm Thanh ,  đó bắt đầu lục tung kho chứa đồ.
Trước đây khi  đến các thế giới khác  để  nhiệm vụ kiếm điểm tích phân, Mạnh Lâm Thanh  hình thành thói quen tích trữ đồ, dù  đồ mua bằng tiền để trong  gian cũng  cần dùng đến điểm tích phân.
“Tìm thấy !” Mạnh Lâm Thanh tìm thấy gói gia vị lẩu  nàng cất giữ từ lâu trong một ngăn tủ.
Chậc chậc… chỉ cần  thôi nàng  chảy nước miếng !
Loại gia vị lẩu  là loại  hương vị ngon nhất mà nàng  thử qua  nhiều loại, ngay cả những  sành ăn nhất cũng  gật gù khen ngon.
“Ký chủ,  định  gì ?” 138 tò mò hỏi.
“Tối nay định ăn lẩu.” Mạnh Lâm Thanh  giấu giếm,  đầu  thấy 138 đang   chằm chằm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Đã là con  thì  thể   ngựa chạy nhanh   cho ngựa ăn cỏ.
Mạnh Lâm Thanh tự nhận    là Chu Bái Bì, nàng tuyệt đối là một ký chủ   điều.
“138, là hệ thống, ngươi  cần ăn cơm ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Mắt 138 lập tức sáng lên, gật đầu: “Cần!”
Thật   cần, nhưng nàng  thể hóa thành hình ,  là  thì đương nhiên  lấp đầy bụng,   gì sai cả.
“Ngươi  thử lẩu ?” Mạnh Lâm Thanh lắc lắc gói gia vị lẩu trong tay.
“Ta  thể ?” 138 nuốt nước miếng.
Đường đường là hệ thống, nàng cũng   mất mặt như , nhưng đây là lẩu đấy!
 để 138  khỏi  gian  khó, cái khó là để nàng  đường hoàng xuất hiện  mặt Trương bà tử ba .
Điều ,    thể  khó  Mạnh Lâm Thanh?
“Nếu ngươi ,  thể.” Mạnh Lâm Thanh .
138 cũng cần  dỗ dành, dù  khó tránh khỏi    chỗ dùng đến nàng, mua chuộc  chắc chắn  sai.