Khi nàng vất vả chèo thuyền  bờ, Hoàng Phủ Hoài Hàn và  đàn ông mặc y phục màu xanh lam  gần  qua cây cầu vòm.
"Phải   đây!"
Tô Cẩm Bình nghiến răng, lập tức vươn cổ , cất cao giọng hát: "Em gái   mũi thuyền ,  trai   bờ..."
Tiếng hát đó  thành công thu hút ánh  của hai   cầu. editor: bemeobosua. Thấy họ   ,  phụ nữ với chiếc cổ dài hơn cả con ngỗng, vội vàng rụt cổ về, túm một lọn tóc đen phía    ng/ực, hai tay e thẹn vuốt ve: 
"Tình nồng thắm sợi dây đu đưa, em gái nhỏ, em   mũi thuyền,  trai ở  bờ  nhé ~"
 
Hát đến đây, nàng  quên liếc mắt đưa tình với  đàn ông mặc đồ tím  cầu, mặt đỏ bừng vặn vẹo cơ thể, tiếp tục hát: 
"Tình của đôi , yêu của đôi ,  sợi dây đu đưa, đu đưa..."
Hoàng Phủ Hoài Hàn  sững  cầu, trong tai chỉ còn văng vẳng tiếng "đu đưa"!
Thượng Quan Cẩn Duệ cũng ngây    lưng Hoàng Phủ Hoài Hàn,   phụ nữ giữa hồ, hát một bài hát kỳ lạ đến cực điểm. Lúc thì  duyên, lúc thì che miệng, lúc thì liếc mắt đưa tình, lúc thì vặn vẹo cơ thể. Sau mỗi  vặn vẹo, nàng   quên vẫy tay đầy e thẹn. Đây là... tình huống q/uỷ m/a gì ?
"Hoàng thượng ~"
 
Tiếng "Hoàng thượng" kéo dài, chứa đựng cả ngàn lời tình cảm. Nàng chậm rãi  dậy khỏi thuyền, uốn éo  từng bước lên bờ. Nàng còn  quên bắt chước bộ dạng ca hát của Bạch Nương Tử phiên bản Triệu Nhã Chi trong phim, hai tay đưa , uốn cong thành hình hoa lan,  "thẹn thùng"  về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn. Vừa , nàng  ngượng ngùng lặp  bài hát đó...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-17-2.html.]
Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Phủ Hoài Hàn  một xúc động  đầu bỏ chạy. Hắn sững sờ   phụ nữ kỳ lạ đó. Người  thể   chuyện , e rằng cả hoàng cung chỉ   Tô Cẩm Bình? Khi   thể  rõ dung mạo của nàng, trong đầu  chỉ còn  năm chữ: 
"Quả nhiên,  là nàng!"
 
"Hoàng thượng! Tình của đôi , yêu của đôi ,  sợi dây đu đưa, đu đưa..."
Lão nương   đến mức  , ngươi cũng nên chấp nhận  chứ? Đâu  bắt ngươi ngủ cùng, chỉ cần sắc phong một chức phi và cho ít tiền là  . Sao  kiêu căng đến thế?
Hát xong, nàng đỏ mặt cúi đầu,   mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn. Khóe mắt nàng liếc thấy một bóng dáng xanh lam, nhưng   hứng thú ngẩng đầu lên xem đó là ai, vì bây giờ nàng còn  chuyện quan trọng hơn!
Thượng Quan Cẩn Duệ như nuốt  một con ruồi,  khuôn mặt vốn dĩ lạnh nhạt xuất hiện vẻ "kinh ngạc" rõ rệt. Sao trong cung   một  kỳ quặc như ?!
 
Gân xanh  trán vị Hoàng đế nào đó giật mạnh mấy cái.
 "Tình của đôi , yêu của đôi "? Ai  thể  cho  ,  và nàng  tình yêu gì chứ?
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhắm chặt đôi mắt lạnh, hít thở sâu một vài ,  mở mắt , nghiến răng : "Tô Cẩm Bình, ngươi  trò đủ ?"
Hắn  nhẫn nhịn hết   đến  khác, đổi    là sự  ơn, mà là sự quá đáng của  phụ nữ !