19. Hôn  hãy !
 
"Đa tạ."
Hai từ nhạt nhẽo,    một chút  ơn nào, thanh lạnh, trầm thấp,   chút cảm xúc nào.
Nàng nhướng mày, đúng là  thấy  nào như ! "Đa tạ"? Thế là hết  ? Hắn   cảm xúc ?
"Một tiếng 'đa tạ' thôi,  đủ  nhé!"
Người đàn ông  khiến nàng bất giác  một cảm giác đau lòng khó tả. Có lẽ vì sự cô đ/ộc   , sự thờ ơ như  cả thế gian bỏ rơi, nên  ngăn cách  thứ bên ngoài cánh cửa trái tim. Nàng thậm chí  cảm giác, nếu lúc  nàng  kéo  ,  sẽ  bóng tối nuốt chửng  .
"Ngươi  gì?"
 
Ba từ, nhàn nhạt bay tới,    giống thái độ đối với ân nhân cứu mạng.
Tô Cẩm Bình   cũng  giận, nàng sải vài bước chân, bất ngờ nắm lấy cánh tay , kéo :
"Tâm trạng lão nương hôm nay  ,   cùng  ngắm trăng giải sầu!"
Lông mày  của  nhíu ,  rút tay về, nhưng nàng nắm quá chặt,  thể thoát . Trên gương mặt  như ngọc hiện lên một vẻ khác thường. Võ công của nàng  tầm thường,   nội lực, nhưng   thể dễ dàng kẹp chặt vị trí quan trọng nhất   , lực đạo cũng nắm  chuẩn.
"Buông ."
 
Khóe môi Tô Cẩm Bình khẽ nhếch, nàng  lưng về phía .
 "Cuối cùng cũng  chút cảm xúc !"
 Nàng kéo   về phía cái cây lớn nhất, như   thấy lời , tự  :
"Buổi tối, hít thở  khí trong lành cũng  mà. Về phòng  gì, nếu  gặp  vị công chúa  thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-19-1.html.]
Hắn vốn  kéo , cuối cùng cũng  phản kháng nữa, im lặng  theo  nàng.
Tô Cẩm Bình thầm thở dài trong lòng. Nàng đương nhiên cảm nhận  lý do   phản kháng,   vì  nàng thuyết phục, mà là vì  căn bản  quan tâm. Về phòng và ngắm trăng, dường như   gì khác biệt với .
 
Đến bên gốc cây, nàng dùng sức đẩy  lên, đồng thời nhanh nhẹn leo lên cây,  bên cạnh .
"Này, đừng  bày  cái mặt buồn thiu đó. Bên cạnh   một mỹ nữ như  bầu bạn, đó là may mắn của  đấy!" Tô Cẩm Bình trêu chọc .
Khuôn mặt   chút ngẩn , hàng mi dài khẽ chớp vài cái,   gì.
Thấy  im lặng, nàng   tiếp: "Ừm,  sống một  trong vườn lê,   thấy   ngoài dạo bao giờ. Ở trong đó  thấy buồn chán ?"
Chờ một lúc lâu, cũng  thấy   gì. Trong lòng nàng  chút bất lực. Người đàn ông , còn khó đối phó hơn cả nàng ngày xưa!
 
"Ánh trăng đêm nay thật , đúng ?"
Lời   thốt ,  gian  chìm  im lặng. Cho đến khi Tô Cẩm Bình nghĩ rằng  sẽ  lên tiếng, đôi môi mỏng của  khẽ hé, nhàn nhạt :
"Ta   thấy."
Nàng đương nhiên     thấy! editor: bemeobosua. Khóe môi nàng  cong lên một chút. Cuối cùng cũng khiến   chuyện ! Nói chuyện, tức là  tiến bộ!
Yên lặng một lát…
 
Hắn nhàn nhạt   cành cây, lưng tựa   cây, chân trái buông thõng, chân  co lên, cánh tay  gác lên đầu gối. Trên gương mặt tuyệt    chút biểu cảm nào. Đôi mắt say đắm như ánh trăng ,  ánh trăng  lấp lánh như những vì ,  đến mê hồn.
Còn Tô Cẩm Bình, nàng nghiêng  dựa , vắt chéo chân, ngắm  ánh trăng sáng  bầu trời đêm. Hai    gần , nàng còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng   , là mùi hương hoa sen tuyết nhẹ nhàng, như toát  từ tận xương cốt của , vô cùng dễ chịu.
"Chỉ cần trong lòng  cả thế giới,  thấy thì thế nào,   thấy thì thế nào?"
Nàng khẽ nghiêng đầu,  .