“Hoàng , thần  dù  cũng là một vương gia của một nước, nếu thật sự  ngoài diễn kịch, e rằng  tổn hại quốc thể!” Hoàng Phủ Dạ lấy lý lẽ tranh luận.
“Hoàng  nửa đêm ở đây diễn kịch mà  sợ   khác  thấy  tổn hại quốc thể ? Hơn nữa trẫm  thể   hoàng  dường như   hứng thú với việc diễn kịch, trẫm đây là cho ngươi cơ hội thể hiện,  là… ngươi  kháng chỉ?” 
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn rõ ràng là  nghiêm túc.
Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ nghiêm , tức thì quỳ một gối xuống đất: “Thần   dám!”
Tô Cẩm Bình ở bên cạnh nuốt nước bọt, xong đời ,   ruột còn  tha, còn mong   thể tha cho  ?
 
Nhìn thấy Hoàng Phủ Dạ quỳ xuống nhận sai, cơn giận của  mới nguôi ngoai đôi chút. Đôi mắt lạnh lùng màu tím sẫm nhắm ,  từ từ mở , ánh mắt  nam tử áo đỏ cũng trở nên dịu dàng hơn, dù  cũng là   ruột thịt cùng một , bắt  phạt  thật sự là  đành lòng!   cho một bài học thì  , nếu   còn   tên nhóc thối  sẽ cùng nữ nhân   loạn đến mức nào! editor: bemeobosua. Hắn lạnh giọng : 
“Đứng dậy , trẫm chờ biểu hiện của các ngươi vài ngày nữa!” Nói xong, vung tay áo, xoay  rời .
“Thần  (nô tỳ) cung tiễn Hoàng  (Hoàng thượng)!”
 Cuối cùng cũng  !
 
“Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương  nàng hại ch/ết !” 
Hoàng Phủ Dạ  dậy,  gương mặt yêu nghiệt đều là vẻ ai oán rõ rệt, đây là  đầu tiên Hoàng  giận  kể từ khi  lớn lên! Hơn nữa vài ngày nữa còn   biểu diễn gì đó, ước chừng diễn xong thì Đông Lăng quốc   còn chỗ cho  dung  ! Bởi vì cả mặt mũi lẫn thể diện đều mất hết!
Nàng đảo mắt: “Đáng đời, ai bảo ngươi  hại !” 
Trong lòng cũng  chút may mắn, Hoàng Phủ Dạ  nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn đến, nàng tất sẽ ch/ết, nhưng vì lời  lỗ mãng của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn dường như  quên chuyện nàng  Lê viên, đây cũng coi như là trong họa  phúc!
 
“Tiếp theo   ?” Diễn kịch? Hắn   tìm kịch bản đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-22-2.html.]
“Không ,  , hôm nay khuya , sáng mai ngươi đến , chúng  cùng  suy nghĩ kỹ!” 
Diễn một kịch bản còn  dễ , Thất Tiên Nữ và Đổng Vĩnh, Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, vở nào mà  thể  cho đám  cổ đại  cảm động ch/ết  sống  chứ!
Đột nhiên, ánh mắt  Hoàng Phủ Dạ của nàng trở nên sâu thẳm hơn! Tên  lớn lên giống như yêu nghiệt,  thích hợp để diễn kịch bản đó mà! Hẹ hẹ hẹ… Nàng xoa cằm một cách “dam dang”…  (chắc là đảm đang ý mà =)))  )
 
“Nàng  bản vương như   gì?” Nhìn ánh mắt của nàng,  lưng   hiểu   toát  chút mồ hôi lạnh.
Tô Cẩm Bình  duyên dáng muôn phần: “Ối chao,   gì,   gì,   đang giúp ngươi nghĩ một vai diễn  mà!  v/ết thư/ơng  mặt ngươi  chút ảnh hưởng đến mỹ quan, mấy ngày  mau chóng dưỡng cho ! Đến lúc đó chúng   xuất hiện, nhất định  mang đến cho   cú sốc tinh thần và sự chấn động thị giác!” 
Nói  nàng tức thì trở nên đầy chí khí, tỏa sáng rực rỡ!
Hoàng Phủ Dạ cạn lời  vẻ mặt đầy cảm xúc của nàng, sắc mặt trở nên trống rỗng! V/ết thư/ơng  mặt    là do nàng ban tặng ? Nàng còn mặt mũi   ảnh hưởng đến mỹ quan?
 
Nhìn thấy vẻ mặt ngây  của , nàng vỗ vỗ vai : “Yên tâm, yên tâm! Có  ở đây, nhất định sẽ   ngươi mất mặt ! Bây giờ về vương phủ ngủ , sáng mai bắt đầu luyện tập!”
  , sẽ  mất mặt, chỉ là sẽ  mất mặt thôi! Chỉ là câu , nàng nén   !
Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của nàng,  hiểu ,    chút mong đợi ngày mai! 
“Được! Ngày mai   đến!”
 Nói xong bóng dáng màu đỏ lóe lên, liền biến mất trong màn đêm.
Thấy   xa, Tô Cẩm Bình  đầu   căn nhà trong Lê viên, ngọn đèn cô đơn   tắt, nghĩ rằng    ngủ . Khóe môi nàng cong lên một nụ  nhẹ,   về phía sân viện của …
Nàng   rằng,  , lúc  đang ngẩn ngơ   giường, đôi mắt như ánh trăng  lên trần nhà, hồi tưởng  nữ nhân kỳ lạ , còn  cảm giác  tên trong lòng, trong đôi mắt lạnh lùng  đầu tiên nhuộm lên vẻ mờ mịt, và sự lúng túng nhàn nhạt…