“Ừ, lui xuống !”
…
Hoàng Phủ Dạ đầy vẻ u uất đến Cảnh Nhân cung, từ xa  thấy Tô Cẩm Bình  ở cửa, vẻ mặt mong chờ đó, giống hệt  vợ mong chồng trở về! Người vợ mong chồng trở về? Không hiểu , nghĩ đến câu ,   cảm thấy  chút ấm áp.
“Tiểu Cẩm Cẩm, nàng nhớ bản vương đến  ?” Vừa đến gần,  liền   đắn cất lời trêu ghẹo.
Nàng túm lấy tay áo  lôi : “Nói nhiều lời nhảm nhí, coi chừng nắm đ/ấm của bà đây!”
Hắn sờ sờ mũi, nha đầu ,  voi đòi tiên ! Thật sự cho rằng  là một vị vương gia của một nước thì mặc  b/ắt n/ạt ?   cũng  nỡ trách mắng nàng, chỉ    ngoan ngoãn  theo .
 
“Này, đây là kịch bản, đây là quần áo ngươi  mặc!” Tô Cẩm Bình ném kịch bản cho ,  ném cho  một bộ quần áo.
Hắn nhấc quần áo lên, khóe miệng  thể kiềm chế mà giật giật, sắc mặt cũng  chút tối : 
“Tiểu Cẩm Cẩm, quần áo  lấy từ  ?” Đây   là trọng điểm, trọng điểm là, tại    mặc bộ quần áo ?
“Cái  ngươi đừng hỏi,  đồ mặc là ngươi nên tạ ơn trời đất !  , ngày mai ngươi  cung tập kịch, nhớ mang cho  một bộ nam trang.” Tô Cẩm Bình  thèm   mà dặn dò.
 
Hồng Phong tức thì  chút lắp bắp: “Tô Cẩm Bình, bộ quần áo  là chuẩn  cho vương gia mặc ?” 
Nàng vốn tưởng là Tô Cẩm Bình tự mặc,  vai diễn trong kịch bản , vương gia sẽ diễn…
Cái … nàng khó khăn nuốt nước bọt, vương gia chắc sẽ  đồng ý  nhỉ?
Hoàng Phủ Dạ đen mặt mở kịch bản ,  vài câu, liền ném mạnh cho Tô Cẩm Bình! 
“Không ! Bản vương là đàn ông,   thể diễn thứ ! Không diễn!”
 
Tô Cẩm Bình tức thì nhiệt tình giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-23-2.html.]
 “Dạ vương tuấn tú tiêu sái như , một khuôn mặt đào hoa còn diễm lệ hơn cả nữ tử, khiến  là  nhất mỹ nhân Đông Lăng cũng  lu mờ, vai diễn  đương nhiên chỉ   diễn mới là thượng sách! Hơn nữa,  xem vai diễn  của , cũng    mất mặt !”
Nàng    chỉ  một cái tên  kịch bản.
Khóe miệng Hoàng Phủ Dạ co giật vài cái, thật sự  nhịn  mà đưa tay lên trán Tô Cẩm Bình:
 “Nàng   phát sốt  , nàng mặc bộ quần áo  diễn vai  , bản vương diễn vai ,     ? Tại   diễn ngược ?”
 
“Ây da,  đây là vì  cho ngươi, ngươi xem!” Nói  nàng lật kịch bản  phía :
 “Ngươi xem, nếu cốt truyện   diễn , vai diễn của  chắc chắn sẽ  vạn  p/hỉ n/hổ,  đây là vì thể diện của vương gia , nếu  diễn vai  là ngươi, e rằng   đều  mắng vương gia! Nô tỳ đây là hy sinh hình tượng của , để thành  cho  đó!”
Nàng  với vẻ đầy chính nghĩa! editor: bemeobosua. Hoàng Phủ Dạ liếc , cơ mặt cũng  hề  đổi mà c/o gi/ật vài cái, nghi/ến răng ngh/iến lợi:
 “Nàng  thể đổi kịch bản khác ?” Hắn chắc chắn một trăm phần trăm,  mà thật sự diễn theo sắp xếp của nữ nhân , thì mới chính là  vạn   chê!
 
“Vương gia, nô tỳ nông cạn, chỉ nghĩ   kịch bản  thôi,  mà  cái nào  hơn, cũng !”
Hoàng Phủ Dạ đen mặt   kịch bản một , cuối cùng  thể  thừa nhận quả thật  thể coi là tác phẩm kinh điển!
 “Bản vương  để tâm đến ánh mắt  khác,  sẽ diễn vai đó!” Diễn nữ nhân, đùa gì !
“Vương gia,  nghĩ xem, nếu  thật sự diễn vai đó, còn  cô nương nhà nào sẽ thích  nữa? Hơn nữa chúng  diễn ngược , thật là khôi hài  bao, một kịch bản bi thương như , nếu diễn xong mà   đều  trong tiệc mừng thọ của Hoàng  ngươi thì ? Người cũng  thích Hoàng thượng ăn mừng sinh thần mà  vui vẻ  nhỉ?”
 
 Hơn nữa còn  thể  nổi bật hình tượng  tuấn tiêu sái của Tô Cẩm Bình nàng, còn về khí phách nam tử của Dạ vương, cứ để nó  gặp q/uỷ !
Lời   thành công khiến Hoàng Phủ Dạ nghẹn ! Hắn  nàng,   nghĩ đến nội dung kịch bản   xem, ước chừng sự chỉ trích mà nữ nhân  sẽ  đối mặt  khi diễn xong, trong lòng  cân bằng  một chút, cuối cùng hít sâu vài , từ kẽ răng nặn  ba chữ:
 “Bản vương… diễn!”
    thấy sự xảo quyệt lóe lên trong mắt Tô Cẩm Bình, nàng   thể để  vai diễn  vạn  p/hỉ n/hổ cho   chứ… hẹ hẹ hẹ…