24. Nguyên do gì mà ngươi chẳng cần tập kịch?
 
Hoàng Phủ Dạ bấy giờ, mặt mày đăm chiêu, bực dọc nhưng vẫn  bất đắc dĩ mà diễn kịch cùng Tô Cẩm Bình.
Lúc , bọn  Hồng Phong liên tục lau mồ hôi hột,  thấy y phục của Hoàng Phủ Dạ mà bật : một  y phục thướt tha chạm đất, dáng  thon thả, uyển chuyển, yêu kiều vô ngần. Mái tóc đen nhánh xõa dài  vai, kết hợp cùng khuôn mặt diễm lệ , trông thật quyến rũ, kiều mị. Cơ mà… đó  là một nam nhân!
“Vương gia, nét mặt của Người quá giả tạo  đấy!”, một nữ nhân gương mặt hằm hằm quát tháo.
 
Trên khuôn mặt vốn yêu nghiệt như hồ ly của Vương gia  xuất hiện vẻ tức giận hiếm thấy, đôi mắt hoa đào màu tím nhạt lóe lên từng đốm lửa, đôi môi mỏng mím chặt, hung tợn trừng mắt  Tô Cẩm Bình. Hắn  chịu diễn cùng nàng là may mắn lắm ,  mà nàng còn chê  giả tạo!
“Đừng  trừng mắt  ,  cũng chẳng  ích lợi gì, cũng chẳng thể nào  đổi sự thật rằng vẻ mặt của Người quá giả tạo . Người  tìm cách hòa   trong kịch bản, hãy tưởng tượng  là nữ chính, như thế mới đạt  hiệu quả  nhất, từ đó mới khiến cho khán giả đồng cảm ! Người! Ôi,  cũng chẳng buồn  nữa, diễn kiểu gì  hả!”. 
Tô Cẩm Bình nhíu mày,  gương mặt tinh xảo đều là vẻ khinh bỉ, đầy rẫy sự xem thường!
 
Một trận gió lạnh rít qua, gió thu còn cuốn theo vài chiếc lá khô héo, cũng giống như trái tim bé nhỏ đang lo sợ của những  đang phối hợp diễn kịch  ! Vương gia mà cũng  thể  dạy dỗ như thế ? Mọi  đều cúi gằm mặt, mắt  mũi, mũi  tim,  dám  vẻ mặt đáng sợ của Hoàng Phủ Dạ.
Đây là  đầu tiên Hoàng Phủ Dạ sống ngần  năm    khác khinh bỉ đến nhường , đến cả phụ hoàng năm xưa cũng  từng dạy dỗ  như . Vậy mà giờ đây,    một cung nữ dạy dỗ  mặt  ! Lại nữa, liệu  ai  thể  cho  ,  là một nam nhân thì  thế nào để tưởng tượng  là nữ chính  đây?
 
“Được ,  , để  đích  chỉ dạy cho Người, Người cứ như thế  thì   ! Phải  thế !”.
 Vừa  dứt lời, nàng tiến đến kéo vạt áo của , một bên bờ vai thơm tho  lộ . editor: bemeobosua. Mọi  hít một ngụm khí lạnh! 
“Kìa!”. Tô Cẩm Bình  rốt cuộc   gì Vương gia thế?
Cú kéo  cũng khiến Hoàng Phủ Dạ ngơ ngác một lúc, giây tiếp theo,    Tô Cẩm Bình đè xuống đất…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-24-1.html.]
Sau một lúc đầu óc trống rỗng,  vội vàng đẩy nàng : “Nàng  gì ?”.
Vị nữ nhân    đẩy  bất ngờ, lùi về  hai bước mới  vững. Gương mặt nàng tối sầm : 
“Vương gia yêu quý của  ơi, Người  lẽ cho rằng    chuyện gì với Người  mặt   ?”. 
Tự luyến đến thế cơ ! Hoàng Phủ Dạ   thể  cần sĩ diện, nhưng Tô Cẩm Bình  đây vẫn còn cần lắm nhé!
 
Vừa dứt lời, nét mặt của Hoàng Phủ Dạ cứng đờ, xem  quả thật là   kích động quá mức !
“Được , tự   xuống !”.
 Cmn, diễn dở thì thôi ,  còn  phối hợp với nàng, thật là  chọc tức c/hết nàng mà!
Nhìn xuống mặt đất, chuẩn   xuống, bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống, dùng ống tay áo của  lau sạch chỗ đất ,  đó  dậy, cung kính  sang một bên. Hoàng Phủ Dạ tán thưởng liếc  bọn họ một cái, liền từ từ  xuống.
 
Tô Cẩm Bình khoanh tay  ng/ực, trong lòng cảm thán, đây chính là cuộc sống ưu việt của các Vương gia trong xã hội phong kiến, nàng  nên tìm cách để  một quan lớn  nhỉ? Hình như lương bổng của quan  cũng  cao! Ừm, ý   đấy!
Thấy Hoàng Phủ Dạ   xuống đúng vị trí, nàng bắt đầu chỉ huy:
 “Dùng một tay chống lên mặt đất, đúng , tóc  che  một phần bờ vai, ừm, đúng , ánh mắt  quyến rũ một chút…”.
Vị Vương gia nào đó gương mặt hằm hằm phối hợp cùng nàng, khi  thấy   ánh mắt quyến rũ,  ngh/iến răng ken két,  đó lạnh lùng  với bọn hạ nhân  một bên: 
“Tất cả  lưng  cho bổn vương!”.
“Vâng!”. Bọn cung nhân nhanh chóng  đầu , chỉ sợ  thấy một cảnh tượng  nên thấy thì đầu sẽ rơi xuống đất!