Chắc chắn là như  , Tô Cẩm Bình hài lòng gật đầu. … Màn đêm dần buông xuống, tại Lê Viên, một ngọn đèn cô đơn   thắp lên. Bách Lý Kinh Hồng chầm chậm  đến cửa, đưa tay định đóng , nhưng  do dự. 
 
“Nhớ đấy, tối mai   đến, chừa cho  một cánh cửa nhé!”...
 
Câu   vẫn văng vẳng bên tai. Vị nam nhân nhíu mày,  gương mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ chần chừ rõ rệt, đôi mắt say đắm tựa ánh trăng chớp lên từng luồng sáng, cuối cùng, bàn tay đang đặt  cánh cửa trượt xuống,   , khẽ khàng  đến bàn  xuống. 
 
Ánh đèn mờ ảo lờ mờ, giống hệt những suy tư phức tạp . Nhắm mắt ,  lặng lẽ  đó, trông thật tĩnh lặng và điềm nhiên, nhưng vẫn  giấu  vẻ cao ngạo bẩm sinh. 
 
Màn đêm càng lúc càng tối, trong lòng  bỗng dưng nảy sinh một chút mong đợi  rõ tên,  đó   tối nay sẽ đến. V/ết thư/ơng  má vẫn còn âm ỉ đau, nhưng dường như  vẫn  thể cảm nhận  cái chạm lạnh buốt lướt qua má. Hắn rốt cuộc là    ? … 
 
“Tan  , tan  !”. 
 
Tô Cẩm Bình nghiễm nhiên trở thành đạo diễn, vung tay  hiệu tan  một cách phóng khoáng. editor: bemeobosua. Hoàng Phủ Dạ là một vị vương gia,  một cung nữ nhỏ bé chỉ huy  tới  lui, cảm giác bực bội trong lòng   cần  cũng đủ hiểu. 
 
Hắn bỗng nhớ  một chuyện,  đó n/ghiến răng ngh/iến lợi hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, tại  nàng  cần diễn tập!”.
 
 Lời    , tất cả   đều như tỉnh ngộ! Phải , tất cả bọn họ đều  diễn tập, tại  chỉ  mỗi Tô Cẩm Bình là  cần? Nàng chỉ bày  vẻ mặt “Người đang  chuyện vớ vẩn” , khoát tay: 
 
“Đây chẳng  là lời  vô nghĩa ? Một vấn đề đơn giản như  cũng  hỏi! Để   cho Người  nguyên do là vì , bởi vì  trời sinh thông minh, dù  diễn tập, cũng  thể trình diễn  hiệu quả  hảo nhất.  các  thì khác!”. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-24-2.html.]
 
Nói đến đây, dường như nàng còn tức giận hơn:
 
 “Người  xem,  diễn tập  đủ phiền phức ,  mà còn cần   chỉ dạy  dạy ! Haizz, quả nhiên  thể trông mong mỗi  đều thông minh như  . Haizz, thật  mà , chuyện   trắng , chính là sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngu dốt! Cho nên yên tâm, yên tâm ,  sẽ thấu hiểu cho Người mà!”.
 
 Lời   dứt,  chỉ  miệng của Hoàng Phủ Dạ há hốc thành hình chữ “O”, mà cằm của bọn hạ nhân cũng suýt rơi xuống đất! Mọi  đồng lòng cảm thán trong lòng: 
 
Trên đời   một  vô liêm sỉ đến  ? Quả thật    mà! 
 
Còn Tô Cẩm Bình,  gây  chuyện , chỉ  vui vẻ. Nàng cũng   vì     hứng thú tự luyến  mặt Hoàng Phủ Dạ, thậm chí là chẳng mảy may bận tâm đến  phận của  mà đùa cợt. 
 
Có lẽ là vì trong lòng nàng  vô tình xem Hoàng Phủ Dạ là bằng hữu, vì   bảo vệ nàng hết   đến  khác. Mặc dù nàng cũng , khi lợi ích của hoàng   xung đột với nàng,  sẽ  do dự mà từ bỏ nàng, nhưng… 
 
Nàng vẫn  ơn , bởi vì  là  duy nhất kể từ khi nàng đến cổ đại , ngoài Hồng Phong,  quan tâm đến sống ch/ết của nàng. Lại càng là  duy nhất  cứu nàng vô    tay Hoàng Phủ Hoài Hàn. 
 
Hoàng Phủ Dạ, ân tình , Tô Cẩm Bình   nợ , nhất định sẽ  một ngày  trả  cho Người, cả gốc lẫn lời! 
 
Hoàng Phủ Dạ lắc đầu tự  hiểu,  rằng  với nàng cũng vô ích, cũng lười mở miệng để nàng   những lời vô liêm sỉ hơn nữa! 
 
Đang định  gì đó, thì   Tô Cẩm Bình cư/ớp lời: “Được ,  , Vương gia mau chóng  về ! Bọn   ăn cơm !”.
Thế mà nàng  cả gan đưa  lệnh đuổi khách!