25. Tiểu Hồng Hồng ơi,  đến  đây!
 
Hoàng Phủ Dạ   mà cũng  hề nổi giận, chỉ nở một nụ  quyến rũ, phe phẩy chiếc quạt  tay: 
"Tiểu Cẩm Cẩm, bổn vương cũng đói , nàng  định giữ bổn vương  dùng bữa ?".
Lời   thốt , cả Cảnh Nhân Cung lập tức chìm  im lặng! Vương gia  so đo với nàng  đành,  còn  ở đây dùng bữa? Ăn cơm cùng một cung nữ nhỏ bé ? Chẳng lẽ đóng kịch riết  thành ngốc nghếch luôn  ? 
Gương mặt Tô Cẩm Bình ngay lập tức sầm xuống: 
"Vương gia, Người   bọn nô tì chúng , mỗi ngày ăn cơm đều  phần  ? Nếu ăn thêm một bữa, sẽ  nộp mấy chục đồng tiền. Người là Vương gia cao quý, chắc hẳn cũng  quen ăn những thứ đó, nên Người đừng  khó nô tì nữa!".
 
Đùa kiểu gì  chứ, khẩu phần ăn của nàng  quá tệ ! Hoàng Phủ Dạ còn  vắt kiệt nàng nữa,    ch/ết  cho !
"Biết ngay là nàng   mà! Vậy thì thế  , đồ ăn bổn vương sẽ lo, còn mang theo cả rượu nữa. Coi như nể mặt bổn vương  đóng kịch với nàng cả ngày,  cùng bổn vương ngắm trăng,  ?".
 Đôi môi tựa cánh hoa  đào cong lên, trong đôi mắt màu tím nhạt ẩn chứa vẻ mong đợi, khiến  khác  đành lòng từ chối.
Tô Cẩm Bình nhíu mày: "Tạ ơn ý  của Vương gia, nô tì xin  , buổi tối còn  việc!". 
 
Nàng   là buổi tối sẽ đến chỗ của   .
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dạ  nắm lấy tay nàng,    rằng, lôi :
 "Bổn vương là Vương gia, lệnh của bổn vương há   chuyện  tuân theo! Bảo nàng  cùng bổn vương ngắm trăng, nàng  !".
Nàng bất lực đảo tròn mắt, một cung nữ khốn khổ xem  chỉ  thể tuân theo mệnh lệnh của cấp ! Thật bi ai mà!
"Được ,  ,  !". 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-25-1.html.]
Chẳng  chỉ là ngắm trăng thôi ? Ngắm xong  đến chỗ   cũng . Dù  thì tên đó cũng chẳng hoan nghênh nàng, đến  cũng chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của , đến muộn một chút cũng chẳng .
"Ngoan lắm!". Vị Vương gia    xong,  cảm thấy  lưng lạnh lẽo,  trán bất giác toát  một giọt mồ hôi lạnh, bèn lúng túng mở lời: 
"Khụ khụ, bổn vương xin rút  lời  đó!".
"Xem  Người cũng thức thời đấy!".
Đi theo  qua hết con đường cung điện  đến con đường cung điện khác, đến một sân viện khá hẻo lánh. Hoàng Phủ Dạ hất hàm lên mái nhà: "Tiểu Cẩm Cẩm, lên !".
 
"Được!". Vừa dứt lời,  đợi Hoàng Phủ Dạ  thêm, nàng  men theo cột trèo lên, nhanh chóng lên đến mái nhà.
Hoàng Phủ Dạ mỉm , chầm chậm lách qua lan can,  xổm xuống, đào  gốc cây phong  một hũ rượu ngon, ôm lấy  nhón mũi chân…
Nhìn thấy  thi triển khinh công, mắt Tô Cẩm Bình chợt lóe lên, nếu  thể học  khinh công thì đối với nàng, quả thật là một trợ thủ đắc lực! Nghĩ đến đây, nàng bỗng cảm thấy lồng ng/ực nóng lên, thậm chí  cảm giác như  lửa đốt, nàng ôm lấy ng/ực. Chuyện gì ?
Hoàng Phủ Dạ đương nhiên cũng nhận  sự khác lạ của nàng,  bước mấy bước lớn đến gần: "Nàng   ?".
Đang định  gì đó, cảm giác   như thủy triều rút , cứ như   chỉ là ảo giác của nàng. editor: bemeobosua. Nàng ngước lên,  vẻ mặt lo lắng của , mỉm : 
"Không !". Cảm giác   khác quan tâm, thật  cũng  tồi!
 
"Không  là  ,  chỗ nào khó chịu thì nhớ  nhé!". Vừa ,    xuống bên cạnh nàng, mở nắp hũ rượu , một làn hương rượu nồng nàn lập tức lan tỏa.
"Rượu ngon!". Tô Cẩm Bình lập tức cảm thán một tiếng,  s/át t/hủ  chỉ  ngửi  rượu dở  ngon, thậm chí chỉ cần nhấp một ngụm là     tuổi rượu!
 "Nếu  đoán  lầm, hũ rượu    chôn  đất mười lăm năm !".
"Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thật sự là thiên kim của thừa tướng ?". Lời  hỏi  mang theo sự nghi ngờ rõ ràng, một tiểu thư khuê các  nuông chiều từ bé,    thể am hiểu về rượu như ?
Ánh mắt nàng tối , nàng bình tĩnh đáp:
 "Có  là thiên kim thừa tướng thật  , Vương gia chẳng   điều tra  ? Chẳng lẽ  đời    hai Tô Cẩm Bình  ?".