26. Huynh giận   ?
 
Đẩy cửa bước , căn phòng tối đen như mực, cửa sổ vẫn còn mở. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống đầu giường, còn   giường, dường như  giật , khẽ  dậy  về phía cửa, mái tóc đen nhánh xõa  gối, gương mặt thanh thoát như tiên nhân  ánh trăng trở nên hư ảo như trong mộng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: 
“Cô…”
Cuối cùng thì nàng vẫn đến ?
“Không   bảo  chừa cho  một cánh cửa  ?”. Tô Cẩm Bình rõ ràng là đang  bực .
 
Người  giường  nàng  xong thì khựng ,  lên tiếng.
Nàng bực tức chạy về chính phòng, định mang nến  nhưng chỉ thấy vết tích của tàn nến. Bàn tay trắng nõn sờ  vết sáp cháy đen, nàng nhíu mày  đầu ,  chút kinh ngạc cất lời hỏi: 
“Huynh đợi  ?”.
“Cô nương hãy về ”. Hắn lờ  câu hỏi của nàng, nhàn nhạt  lệnh đuổi khách, đồng thời cố ý lờ  cảm giác khác lạ trong lòng.
 
Sắc mặt của nàng lập tức đen sạm  như đá trong hố xí, về  ư? Nàng đúng là  /ên mới hỏi câu hỏi đó,      thể đợi nàng chứ! Nàng thầm ng/hiến răng,  đó phớt lờ lời  của , tự  lên tiếng: 
“Còn nến ?”.
“Cô…”. Trên gương mặt lạnh lùng của  hiện lên vẻ băn khoăn rõ rệt,  thật sự  từng thấy  phụ nữ nào như ,  bảo nàng về,  mà nàng cứ như   thấy.
Thấy    gì, nàng dựa  cửa,  gương mặt tinh xảo nở một nụ  gian manh: 
“Khó  chỗ để nến ở   ? Có  là vì nó để ở một vị trí bất tiện nào đó ? Hay là  giường? Hửm?”.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-26-1.html.]
Nàng nhướng mày, đánh giá  từ  xuống , dường như   xuyên qua tấm chăn.
Người  giường dường như  tức giận,  gương mặt trắng như ngọc cũng hiện lên một màu sắc bất thường: 
“Ở trong ngăn kéo cạnh giường!”. …
Ánh nến vàng nhạt  thắp lên, nàng liếc  vế/t th/ương  mặt , một cơn giận  rõ nguyên nhân bỗng bùng lên. Tên ,  coi lời nàng  như gió thoảng bên tai , bảo  tự thoa thuốc mà   thoa. Kh/ốn kiế/p! editor: bemeobosua. Nàng thành thạo tìm  lọ thuốc của tối qua, vẫn như hôm qua, chuẩn  thoa lên mặt .
 
“Cô nương hãy giữ tự trọng!”. Hắn lạnh lùng nhắc nhở, đồng thời  nghiêng đầu tránh tay nàng.
Tô Cẩm Bình ngẩn  một lúc, nàng tỉ mỉ  khuôn mặt  hồi lâu,  một  lặng kỳ lạ, nàng đột nhiên ghé sát mặt  :
“Huynh giận   ?”.
Giận ư? Câu hỏi  cũng khiến  ngẩn , giận ? Hắn cũng  cảm xúc như  ư?  cảm giác u uất trong lòng cũng nhắc nhở  một sự thật,  dường như thật sự  giận !
“Không”. Hắn quả quyết trả lời.
Vừa  thấy câu “”, gương mặt Tô Cẩm Bình lập tức rạng rỡ như xuân: “Còn  ,  xem môi   trề  đến tận trời  kìa!”.
 
Môi trề  đến tận trời ? Hắn ngây ngô đưa tay sờ môi,  đó…  khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy…
“Ha ha ha…”. Tên  thật là thú vị,  mà cũng tin thật! 
“Thôi nào, đừng  kiêu ngạo nữa, lớn tuổi  mà cứ như một đứa trẻ !”.
Vừa , nàng  thoa thuốc lên mặt : “Tại   tự thoa thuốc?”.
 Chẳng lẽ là đang chờ nàng đến thoa ? Khụ khụ… nghĩ như   quá tự luyến  nhỉ?