Cuối cùng, "nàng" si ngốc  "nam tử" bạch y một cái,  ôm lấy chiếc rương, nhảy xuống sông!
"Không—" "Nam tử" bạch y kinh hô một tiếng, cũng nhảy xuống theo.
Khóe mắt Hoàng Phủ Dạ giật giật. Trong kịch bản hình như   đoạn Lý Giáp cũng nhảy xuống sông thì ? editor: bemeobosua. Lòng khán giả cũng th/ắt ,  bối rối  buồn bã!
Tiếp đó, một khúc nhạc bi thương vang lên... 
 
"Lang quân ơi,   thấy mệt mỏi , nếu  mệt, hãy  với Thập Nương , Thập Nương sẽ dìu  lên giường tre. Thập Nương ơi, Đỗ Thập Nương ơi, ôm chặt chiếc rương báu, gieo  xuống dòng Trường Giang cuồn cuộn, từ nay  còn gặp  lang quân của ...".
Tiếng nhạc lấy  nước mắt   bỗng chuyển, khi đèn  sáng, chính là cảnh tượng đầu tiên, vết m/áu  n.g.ự.c nam tử  khô : 
"Ha ha, Thập Nương, Thập Nương, vì nàng,  ngay cả mạng sống cũng  cần,   tham lam một ngàn lượng bạc? Tại , tại  họ  cứu  lên? Không  nàng,  sống một , còn  ý nghĩa gì nữa?".
 
Cảnh  chuyển, chính là nam tử áo vàng  hung dữ  với Lý Giáp: "Tránh ,   tránh?".
"Thà c/hết cũng  tránh!". 
"Nam tử" bạch y    giữ , nhưng giọng  vẫn vô cùng kiên định.
"Được,  tránh,  sẽ gi/ết cô ! Thứ    , ai cũng đừng hòng ! Người ...".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-29-2.html.]
"Không! Không ai  động  nàng!".
 
"Ồ?". Nam tử áo vàng nở một nụ  gian xảo: 
"Ta cũng  ngại  cho ngươi ,  là Thế tử phủ Tấn Vương, g/iết ch/ết một con k/ĩ nữ,  ai dám  một lời nào. Tránh   tránh, ngươi tự mà liệu!".
"Nam tử" bạch y ng/hiến răng ng/hiến lợi, một lúc lâu ,  khổ :
 "Tránh,  chỉ xin ngươi, đừng để nàng  những chuyện , cứ  là   b/án nàng cho ngươi . Cứ coi như, cứ coi như là   phụ nàng...".
Sau đó, đèn  tắt. Mọi  cũng  hiểu đại khái phần  của câu chuyện! Hóa  là như ! Hóa  "" cũng  ép buộc, nhưng  yêu   còn nữa !
Các phi tần  lấy tay che miệng mà thút thít , thật sự quá cảm động!
Đèn lưu ly  thắp lên,  trở về  gốc đa…
 
"Nam tử" bạch y tựa  cây,  khẽ: 
"Bình sinh   tương tư, đến khi  tương tư,  vì tương tư mà đau khổ. Thân tựa phù vân, lòng như tơ liễu,  thở mong manh. Chỉ còn một chút hương thơm vương vấn nơi , mong con thuyền của  lãng tử ngàn vàng ở ? Thập Nương, Thập Nương của ...".
Vừa  xong câu , các phi tần  càng lớn hơn, ngay cả các nam nhân, trong lòng cũng đau như  ki/m c/hâm!