Tô Cẩm Bình  thấy những âm thanh bất hảo đó, mặt nàng lập tức trở nên vô cùng âm trầm. Yêu cầu của nàng quá đáng lắm ? Tại  đám     phản ứng như ?
Nàng   rằng, chỉ  những vị tướng quân  khi thắng trận trở về triều mới   phần thưởng như . Nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé,   công lao gì cho xã tắc, cho triều đình, mà  đòi vạn lượng vàng, trăm mẫu ruộng ? Nghĩ gì mà  ?!
"Tô Cẩm Bình, ngươi   ngươi đang  gì ?". Khóe miệng  giật giật, nữ nhân    là  /ên  chứ?
 
"Ơ, lẽ nào yêu cầu quá cao?". Nàng  tiếp: 
"Vậy ngàn lượng vàng, mười mẫu ruộng  thì ?". Vị hoàng đế của triều đại  quả nhiên  keo kiệt!
Hắn xoa xoa trán,  đầu tiên trong đời,   một xúc động  ném cái ly trong tay ! 
"Trẫm thấy ngươi  đ/iên ! Người ...".
"Hoàng !". Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật cùng lúc lên tiếng, ý cầu xin  rõ ràng. editor: bemeobosua. Hắn liếc  hai  họ một cái,   tiếp: 
"Người , truyền thái y! Chữa trị cái đầu cho nữ nhân  cho thật !".
 
Cmn chứ! Tô Cẩm Bình  một xúc động  chửi thề! 
"Hoàng thượng, đầu nô tỳ   vấn đề! Không cần truyền thái y ,  ,  , trăm lượng vàng là  , yêu cầu   quá đáng  đúng ?".
Theo lý mà , yêu cầu  quả thật  quá đáng, nhưng vẻ mặt ghét bỏ và bất mãn rõ ràng của nàng   tổn thương lòng tự trọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn với tư cách là một vị hoàng đế! Vì ,  vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng  .
Thấy  vẫn   gì, nàng ngh/iến răng ng/hiến lợi, vị hoàng đế  còn keo kiệt hơn cả Chu Bạt Bì! 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-312.html.]
"Hoàng thượng,  mỗi tháng cho nô tỳ thêm năm lượng bạc bổng lộc thì  chứ? Người sẽ  keo kiệt đến mức , yêu cầu nhỏ bé như  cũng  đồng ý  nhỉ? Làm hoàng đế  thưởng phạt phân minh, nếu  ngay cả năm lượng bạc mỗi tháng cũng  nỡ, thì còn ai nguyện ý dâng hiến mạng sống cho  nữa,  ...".
Ông trời ơi! Nàng liều mạng! Nhất định  tranh thủ một chút phúc lợi cho bản !
Mọi  đều há hốc miệng,  thể tin nổi  nàng ba hoa chích chòe. Cung nữ  gan cũng quá lớn ! Hồng Phong càng  chạy đến bịt miệng nàng .
"Đủ !".
 "Rầm!" một tiếng, chiếc ly của Hoàng Phủ Hoài Hàn đập xuống bàn,  nghiến răng phun  một chữ: "Chuẩn!".
 
Một chữ "chuẩn!"  thốt , nhưng   nhận  ánh mắt  ơn của Tô Cẩm Bình, nàng chẳng thèm   một cái, : "Nô tỳ xin cáo lui!".
Chỉ  năm lượng bạc, mà cũng  mất bao lâu mới chịu ban, còn là một   hoàng đế,  khinh! Nàng thầm nguyền rủa đất nước của  năm  nghèo hơn năm !   =)))
Thấy vẻ bất kính rõ ràng của nàng, gân xanh  tay Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng giật giật!
Đầu óc Thục phi cũng  chút choáng váng, nữ nhân     quyến rũ Hoàng thượng ? Chẳng lẽ chỉ vì tiền bạc!
 
Tô Cẩm Bình   đến cửa điện, bỗng  thấy một phi tần lớn tiếng : "Sao  thấy y phục   Dạ Vương  chút quen mắt?".
Lòng nàng giật thót một cái, ừm, bộ y phục  là nàng sợ Hoàng Phủ Dạ  chịu đóng vai nữ, nên  sớm lẻn  Tân Giả Khố lấy tr/ộm từ tối hôm , để tiện "nhắm mắt đưa chân", chuyện ... sẽ    khác nhận  chứ?
Trong lòng Hoàng Phủ Dạ cũng dâng lên một dự cảm chẳng lành!
Tô Cẩm Bình cúi đầu vội vã   ngoài, hy vọng  thể rũ bỏ  liên quan đến chuyện ! Ngay  đó,   một giọng nữ vang lên: 
"Tần Phi tỷ tỷ, bộ y phục tỷ  mất tr/ộm mấy ngày ,   là bộ  ?".