Tô Cẩm Bình  dứt lời, Bách Lý Kinh Hồng liền vươn bàn tay gầy guộc , nhận lấy con gà nướng!
Làm cho cằm của Tu và Phong suýt rớt xuống!
Bàn tay trắng nõn đó, đối lập rõ rệt với màu thịt gà, thon dài và tao nhã.
Tô Cẩm Bình  tay ,  so sánh với tay , thầm nghi/ến răng. Một tên đàn ông ch/ết tiệ/t, tay  như  để  gì!
Nàng c/ắn một miếng thịt gà để xả giận, nhưng thấy  cầm miếng thịt,  vẻ  lúng túng.
 
Nàng vỗ trán một cái, lấy miếng thịt : “Thất sách! Sao   quên    thấy!”.
Nàng x/é một miếng, đưa đến bên môi : “Ăn !”.
Hắn khựng ,  mở miệng.
“Ngoan nào, ăn !”. Nàng kiên nhẫn dỗ dành như dỗ trẻ con.
Trên trán   vạch đen ẩn hiện. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng  cũng mở miệng, ngậm miếng thịt , nhẹ nhàng nhai. Một hương vị kỳ lạ kích thích vị giác, nhưng  thể phủ nhận, miếng thịt  quả thật  thơm.
“Mùi vị  tệ chứ?”. Giọng điệu của nàng mang vẻ đắc ý rõ rệt.
 
“Ừm.”. Lần    để nàng  hỏi  thứ hai, trực tiếp trả lời.
Sau đó, hai  đều   gì, chỉ im lặng ăn.
Còn Tu và Phong ở cách đó  xa, trố mắt  cảnh tượng ! Chuyện    là gặp qu/ỷ  ? Bọn họ   là  nhầm  ? Điện hạ  những nhận miếng thịt đầy dầu mỡ , mà còn để nữ nhân  đút cho ăn! Nhất định là mắt họ  vấn đề !
,  hai  họ, một  trong bộ áo choàng trắng như tuyết,  như tiên nhân. Một  trong bộ nam trang màu trắng ngà, rực rỡ như tiên nữ. Hai  chỉ   đất ăn, nhưng  giống như bức tranh  nhất  đời, hài hòa và tuyệt vời đến khó tả. Khiến cho hai    bên cạnh  tâm trạng vô cùng phức tạp!
 
Ăn xong con gà, củi  đất cũng gần tàn.
Nàng lau miệng, chống tay xuống đất,  bầu trời đêm, thỏa mãn thở dài: “Lâu lắm  mới  thảnh thơi như !”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-34-2.html.]
Nghe nàng  ,  chỉ im lặng ,  nhúc nhích.
“Này,    , thật      của thế giới !”. Có lẽ là ánh trăng quá trong,  lẽ là tâm trạng quá thoải mái, nàng   kìm  mà   câu đó.
Đôi môi mỏng của  khẽ động, giữa đôi mày là sự kinh ngạc rõ rệt,    của thế giới ? editor: bemeobosua. Nàng liếc   một cái, thản nhiên :
 “Thôi  ,  với  chuyện   gì. Về nghỉ ,  cũng nên về !”. Nếu , e rằng Hồng Phong sẽ phái   tìm.
 
Nghe nàng  xong,  liền  dậy, chậm rãi   Lê Viên.
Tô Cẩm Bình cũng  dậy, trở về phòng . Đôi mắt phượng ánh lên tia lạnh lẽo, nàng  thể cảm nhận  khí tức của hai , và  khi   dậy rời , hai   cũng  theo. Chỉ là trực giác  cho nàng  hai     ác ý với , nên nàng   tiễn. Quả nhiên  vẫn  đơn giản như nàng tưởng tượng ?
“Điện hạ, nhị hoàng tử ch/ết bất đắc kỳ tử, Hoàng thượng đối với đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều  nảy sinh lòng nghi kỵ. Thừa tướng cũng mật tấu Hoàng thượng, xin  trở về nước!”. Phong với vẻ mặt cung kính, báo cáo tin tức mang về cho .
“Ừm.”. Hắn lạnh nhạt đáp một tiếng, tất cả những chuyện  đều  trong dự đoán. 
“Tu,   gì?”.
 
Tu sững sờ,  ngờ điện hạ     điều  ,  còn do dự,  ngh/iến răng :
 “Điện hạ, nữ tử   xứng với , hơn nữa,  còn  hôn ước với thiên kim Mộ Dung Song của Trấn Quốc Công phủ, nếu   Trấn Quốc Công phủ giúp đỡ, chúng  e rằng…”.
Và cũng đúng lúc , đôi mắt như ánh trăng của  mở , một vòng xoáy bạc cuộn trào trong đáy mắt, bí ẩn khó lường, khiến    thể đoán  tâm tư. Cuối cùng, đôi môi mỏng khẽ mở: 
“Bản cung đ/oạt thiên hạ,  cần dựa  nữ nhân.”.
 
Tu sững sờ,   đàn ông thần thánh , cuối cùng cũng hiểu  suy nghĩ cố hữu của  thật nực   ! Phải , với năng lực của điện hạ, một Trấn Quốc Công phủ nhỏ nhoi thì tính là gì! 
“Điện hạ, thuộc hạ  sai ! Chỉ là nữ nhân …”. Thật sự  xứng với !
,    cho Tu cơ hội  tiếp.
 “Biết , lui xuống .”.