35. Ch/ém Hoàng thượng!
 
Tu  , nhíu mày, nhưng vẫn   trái ý : “Điện hạ, thuộc hạ xin cáo lui!”.
“Ừm.” Hắn lạnh nhạt đáp một tiếng. Ngón tay thon dài vươn , nhấc ấm  lên, tự rót cho  một ly …
 cảnh tượng đơn giản   khiến Tu và Phong thấy mũi cay cay, hai  đàn ông to lớn suýt chút nữa rơi lệ! Điện hạ  phận cao quý, tài năng chấn động cửu châu. Tài giỏi mưu lược, dù ở Đông Lăng xa xôi nhưng vẫn  thể nắm giữ chính sự Nam Nhạc, nhưng một  như    tự tay rót nước!
“Điện hạ!”. Phong  chút xúc động : “Để thuộc hạ  cho!”. 
Nói  định cầm lấy ấm  trong tay .
“Rầm!” một tiếng, ấm  rơi xuống bàn,  đó vẫn  thản nhiên, nhưng trong mắt   sóng lạnh cuộn trào, đôi môi mỏng khẽ mở: “Lui xuống .”.
 
Tu nhíu mày,  chút bực bội : “Điện hạ,  còn chờ gì nữa? Bây giờ chính là thời cơ  nhất để  trở về nước giành  ngôi vị,  hà cớ gì  ở  nơi  sống những ngày tháng như !”.
“Tu!”. Giọng Phong vang lên đầy cảnh cáo.
Tu tự    lỡ lời, quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ bất kính, xin điện hạ giáng tội!”.
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuyệt  của nam tử   chút biểu cảm nào,  đặt ly  xuống, từng bước từng bước  đến cửa sổ, giọng  trong trẻo, lạnh lùng quyến rũ như ánh trăng: 
“Tu,  nhiều khi, nhẫn nhịn,   là yếu đuối. Còn những gì bọn họ nợ bản cung, bản cung sẽ bắt bọn họ  trả  gấp trăm .”.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-35-1.html.]
Giọng  vốn trong trẻo trầm thấp, giờ phút   tà ác như y/êu m/a, tàn nhẫn như q/uỷ dữ! Khoảnh khắc đó,    dường như dâng lên một luồng hắc khí, bao bọc lấy bóng  màu trắng đó. Cảnh tượng tiên cảnh mơ ảo biến mất, chỉ còn  màn sương đen bao phủ, giống như một Tu La đến từ địa ngục, khiến   kinh sợ!
Thế nhưng, chỉ trong một thoáng, khí tức      thu . Vẫn là bộ bạch y thoát tục, ung dung tự tại.
“Điện hạ, thuộc hạ  hiểu!”. Tu với vẻ mặt  hổ .
“Ừm.” Hắn lạnh nhạt đáp một tiếng,    bọn họ nữa. editor: bemeobosua. Hai  lui  ngoài, đóng cửa . Còn    cửa sổ, đôi mắt say lòng  như ánh trăng nhắm , khóe môi mỏng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Hoài Hàn, trận chiến giữa ngươi và   bắt đầu . Lần , ai sẽ là  quyết định kẻ chìm  nổi đây?
 
Với sự tinh ranh của Hoàng Phủ Hoài Hàn,    thể   chuyện Tu và Phong  cung? Hắn  cố tình ẩn    tay, chắc chắn là  một âm mưu lớn hơn đang chờ . Nếu vội vàng rời , chính là trúng kế của Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Hàng mi khẽ run, đôi mắt   tiêu cự lóe lên mấy cái, trong đầu đột nhiên hiện  hình ảnh của  phụ nữ kỳ lạ đó. Trong lồng ng/ực  cảm giác ấm áp,  thể  là cảm giác gì, nhưng cảm giác xa lạ   khiến   chút hoảng loạn. Dưới tay áo rộng thùng thình, ngón tay thon dài của  khẽ động đậy. Chưa bao giờ  thứ gì  thể  ngoài tầm kiểm soát của , chỉ duy nhất  , đối với nàng, chính  cũng  chắc  đang nghĩ gì.
 
Một Lê Viên yên tĩnh, từng cánh hoa điểm xuyết bay lả tả, giống hệt như trái tim bất định . Bất định, bất định ? Hắn khẽ ôm lấy lồng ng/ực,  là bất định, thì đừng dính  nữa. Hãy để tất cả những điều , ngăn cách bên ngoài trái tim…
Thế nhưng,     ,  những chuyện,     thể quyết định, mà  những , cũng      gặp, là  thể  gặp…
“Vương gia, nô tỳ   , nô tỳ thật sự   sáng tác nhạc,  thể dạy !”. Có lầm  ! Nói mấy trăm  , mà vẫn cứ bám lấy nàng!
Hoàng Phủ Dật  vẫn kiên trì  buông, bám s/át lấy nàng: 
“Sư phụ,  hãy nhận  tử ,  tử nhất định sẽ học hành thật giỏi, tuyệt đối    thất vọng!”.
Nàng một tay cầm chổi, tay  xoa xoa trán đau nhức. Người  dai như một con đỉa, ! Còn bám  hơn cả đỉa!
Cũng đúng lúc , mấy  hầu  ngang qua, thấy Hoàng Phủ Dật, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nô tài (nô tỳ) bái kiến Dật Vương!”.