Lời   thốt , tất cả   đều há hốc miệng,  thể tin nổi  nàng. Chuyện  bịa đặt quá sức tưởng tượng  đấy chứ?
Sau gáy của Hoàng Phủ Dật xuất hiện một vệt đen lấp lánh. Nếu hoàng  mà tin lời , thì đúng là gặp qu/ỷ!
Đôi mắt tím sẫm của vị hoàng đế lóe lên vẻ u ám rõ rệt, ng/hiến răng nặn  mấy chữ: “Vậy theo lời ngươi , trẫm ngược   cảm thấy vinh hạnh ?”.
“ !  ! Người thường   lõi lê ném trúng, ,  lõi lê sùng bái, còn   cơ hội , cho nên  vinh hạnh một chút cũng là lẽ thường tình!”.
 Nàng    hớn hở, nhưng  cảm thấy  khí xung quanh càng lúc càng lạnh.
Sau lưng  lấm tấm mồ hôi lạnh. Khí thế của tên  thật quá mạnh. E rằng nếu nàng  ẩn giấu thực lực, chỉ xét về khí thế, nàng cũng chỉ  thể ngang ngửa với !
Sau đó, là một  lặng dài.
 
Hoàng Phủ Dật nhận  ánh mắt cầu cứu của Tô Cẩm Bình, nuốt nước bọt một cái, yếu ớt lên tiếng: “Hoàng …”.
Vừa   hai chữ, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn  quét tới, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hoàng Phủ Dật lập tức ho khan hai tiếng: “Không  gì! Không  gì!”. 
Hắn là  nhỏ tuổi nhất trong  các hoàng , tính cách cũng phóng khoáng tùy tiện,   hứng thú với ngôi vị, cho nên các hoàng  đều cưng chiều . Đây là  đầu tiên trong đời   đại hoàng  lườm lạnh lùng như , điều  cho thấy đại hoàng  đang vô cùng tức giận,  cũng  dám chọc giận thêm nữa.
 
Tô Cẩm Bình hung hăng ng/hiến răng. Đây chính là đồ  nàng nhận , khi gặp đại nạn, chỉ lo bảo vệ bản , bỏ mặc nàng! Một cơn gió thu thổi qua, trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm Bình cũng như chiếc lá rụng trong gió thu, cmn! Đường đường là một s/át th/ủ vương đời đầu, tại  đến cổ đại   sống h/èn m/ọn như ?
Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn nửa ngày   gì, ánh mắt  chằm chằm   càng lúc càng lạnh lẽo, nàng quyết định dứt khoát, cầm cái lõi lê lên, vẻ mặt đầy h/ận t/hù giáo huấn: 
“Ngươi xem ngươi, chỉ  chút tiền đồ  thôi , sùng bái Hoàng thượng cần  dùng cách  ? Này, kích động quá  đúng ? Ném trúng đầu rồng cao quý của Hoàng thượng! Ta…”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-36-2.html.]
 
“Tô Cẩm Bình!”. Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật,  chút  chịu nổi mà ngắt lời.
Nghe giọng   dịu  một chút, nàng đảo mắt một cái, lên tiếng: 
“Hoàng thượng! Nô tỳ hiểu ! Có lẽ là đầu rồng của   quá rạng ngời, nên cái lõi lê  cũng yêu sâu đậm cái đầu cao quý của , cho nên mới phạm  tội bất kính !”.
Nói xong, nàng  nhíu mày, hướng về phía cái lõi lê : 
“Haiz, ngươi phạm  đại tội ,  cũng  cứu  ngươi ! Hoàng thượng, nô tỳ  bắt  kẻ trộ/m cho  ,  hãy hạ chỉ c/hém nó !”.
 Nói , nàng   vẻ sống ch/ết chia lìa, cung kính dâng cái lõi lê đến  mặt .
 
Nhìn cái lõi lê với những vết răng lởm chởm  đều,  dính đầy bùn đất  khi lăn mấy vòng  đất, khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn  thể kiềm chế mà giật giật, những  khác  gáy cũng đổ mồ hôi hột! editor: bemeobosua. Tô Cẩm Bình , là coi Hoàng thượng là kẻ ngốc,  là coi   là kẻ ngốc đây?
“Hoàng thượng,  cứ ch/ém nó ! Không cần  nể mặt nô tỳ , thật đó!”. Nói  nàng  cố ý liếc  cái lõi lê một cái đầy tình cảm:
 “Lõi lê  lõi lê, chúng  hãy tái ngộ  đường Hoàng Tuyền. Ngươi nhất định  hiểu cho , từ xưa trung nghĩa  thể vẹn ,  thật sự   đối xử với ngươi như , nếu  kiếp ,  nhất định sẽ bù đắp cho ngươi thật !”.
 
Vẻ đau khổ đó, nếu   vì đối tượng nàng  chuyện là một cái lõi lê,   suýt nữa  cảm động đến rơi lệ!
Miệng Hoàng Phủ Dật há to đến mức  thể nhét  một quả trứng gà! Chuyện  cũng quá khoa trương  đấy chứ?
Mấy tiểu thái giám  Tô Cẩm Bình với vẻ mặt đầy đồng cảm. Xem kìa,  dọa đến ngốc ,  còn  chuyện với một cái lõi lê!  cho dù  dọa ngốc , Hoàng thượng cũng sẽ  tha cho ngươi ! Haiz…
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng  màn trình diễn đầy cảm xúc của nàng,  đó, khóe môi băng lạnh nhếch lên: “Người !”.