“Tỷ tỷ   gì ?”. Nàng lạnh lùng   câu , nhưng khóe môi vẫn nở nụ .
Tô Cẩm Thu sợ hãi lùi  mấy bước, chỉ  bay ngay  khỏi căn phòng !
 “Ngươi  sợ …”.
“Ta sợ! Đương nhiên  sợ tỷ tỷ sai  gi/ết , dù   phận của tỷ tỷ cũng cao quý.  tỷ tỷ   , ngoài là một cung nữ, Tô Cẩm Bình  còn là sư phụ của Cửu vương gia. Muốn gi/ết , liệu  dễ dàng như  ? Hơn nữa, những lời tỷ tỷ  ,   đều nhớ hết!”.
 Đây chính là lý do thực sự nàng nhận Hoàng Phủ Dật  đồ . Nàng ở cổ đại  nơi nương tựa,  ở trong hoàng cung ă/n th/ịt   nhả xư/ơng,    thể   một con át chủ bài.
 
“Ngươi!”. Tô Cẩm Thu  nghẹn lời!  ,  kể đến chuyện của Cửu vương gia, chỉ riêng những lời nàng    cũng đủ để tự chôn vùi ! Cho nên gọi thị vệ đến bắt  chắc chắn là  , chỉ  thể tự  giải quyết. Nghĩ , nàng   sang đám hạ nhân trong cung quát lớn: 
“Các ngươi, xông lên cho bổn cung!”.
“Tỷ tỷ,  khuyên tỷ hãy thôi  loạn mà về . Mấy  ,   là đối thủ của  !”. Nói  nàng cầm một chiếc chén lên, nhẹ nhàng b/óp một cái.
“Bang!”. Chiếc chén vỡ tan!
 
Lúc , mấy tên thái giám càng thêm rụt rè, lùi về phía . Còn cô cung nữ  thì  cạnh Tô Cẩm Bình với vẻ mặt sùng bái, tiểu thư trở nên thật lợi hại!
Tô Cẩm Thu nghiế/n răng, trong mắt lóe lên một tia sáng,  : “Chúng  !”.
Nói , đám hạ nhân đỡ nàng  rời . editor: bemeobosua. Tô Cẩm Bình  nhíu mày, đôi mắt phượng híp , lạnh lùng  bóng lưng của họ. Nàng  chút  đoán  nụ    ý gì,  ? Ch/ết ti/ệt!
Nàng nhanh chóng  , nắm lấy cánh tay của cô cung nữ: “Họ  cho ngươi ăn gì ?”.
 
“Hả?”. Cô cung nữ  giật ,  đó nghiêng đầu bắt đầu nhớ , dáng vẻ ngây ngô  đáng yêu. Nàng  chớp chớp mắt: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-39-2.html.]
“Tiểu thư, nô tỳ cũng  nhớ nữa,  đúng, nhớ  , họ  cho nô tỳ ăn một viên thuốc màu đen, nhưng nô tỳ   đó là gì, lẽ nào…”.
“Không ! Ngươi  yếu, nghỉ ngơi ! À, ngươi tên là gì?”. 
Quả nhiên là  h/ạ độ/c,   cũng là do biểu hiện của nàng trong buổi tiệc hôm đó  hại nha đầu . Rõ ràng lúc đó nàng  lấy bạc, cũng  giả vờ ngây thơ đáng yêu, nhưng vẫn  thoát khỏi tầm mắt của những kẻ .
 
Cô cung nữ  ngây  trợn tròn mắt: “Tiểu thư, nô tỳ tên là Thiển Ức mà! Người thực sự  nhớ nô tỳ ?”.
“Nếu  ,    tiểu thư của ngươi, ngươi sẽ thế nào?”. Nàng cũng  , nha đầu   đáng để nàng liều mạng vì nàng  .
“Hả? Không  tiểu thư của nô tỳ? Vậy là ai?”. Thiển Ức ngây ngô  nàng,  chút  hiểu ý của câu  .
“Ngươi cứ coi như,  là một luồng u hồn ký gửi trong  thể của tiểu thư nhà ngươi, nếu là , ngươi  còn trung thành với  ?”. Một đôi mắt phượng khóa chặt lấy đôi mắt của Thiển Ức.
 
Thiển Ức đầu tiên sững , trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, c/ắn chặt môi , sợ hãi đến mức nước mắt trào : 
“Tiểu thư,   lung tung gì ,  chính là tiểu thư của Thiển Ức. Dù   biến thành thế nào,  vẫn là tiểu thư của nô tỳ…”.
“Được ,  hiểu !”. Nàng buông cánh tay của nàng  .
Cũng ngay lúc đó, Thiển Ức trợn trắng mắt, ngất …
…
 
Đêm đó, Tô Cẩm Bình lặng lẽ   bàn. Thiển Ức   giường, chỉ là do  t/ t/ấn,  thể  chịu nổi mà thôi. Vì  phận của , nàng cũng  thể mời ngự y cho nàng .
Một cơn gió lạnh nổi lên, một con d/ao bay xuyên qua cửa sổ. Ngón tay ngọc ngà của nàng vươn , dễ dàng kẹp con d/ao đó  giữa hai ngón tay. Khóe môi nhếch lên, nàng chờ đợi chính là phi tiêu ! Mở  xem, nàng thở dài một ,  dậy  về phía lê viên…