40. Huynh sẽ khiến   hôn .
 
Nghe tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, khóe môi  khẽ cong lên,  lập tức cứng ! Nàng đến , nhưng tại    thấy vui vẻ một cách khó hiểu?
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Đôi môi mỏng mấp máy, bất chợt  nhớ  quyết định của  mấy hôm . Chẳng    ...  tránh xa nàng ? 
“Cô nương, đêm  khuya, xin…”
“Rầm!” Một tiếng, cánh cửa  đá tung, treo lệch sang một bên, khuôn mặt giận dữ của Tô Cẩm Bình xuất hiện  mặt !
 
Cái tên đáng chế/t , mấy hôm   cầu xin giúp nàng, nàng  thực sự coi  là bạn bè , nên mới đến tìm ,  mà  là câu “xin mời về”!
Màng nhĩ chấn động,  hiểu ,   hề tức giận, ngược  còn  chút vui vẻ. Hắn,    ?
Trong lúc ngây , Tô Cẩm Bình mấy bước xông lên, kéo tay  : “Cô,  gì?”. Giọng  vẫn bình thản.
“Huynh   là chẳng quan tâm gì ? Huynh quản  kéo     gì?”. Tô Cẩm Bình nóng đầu,   một câu giận dỗi.
 
Ai ngờ,   thực sự im lặng, ngoan ngoãn để nàng kéo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-40-1.html.]
Thấy  ngoan ngoãn, cơn giận trong lòng nàng mới vơi  một chút, lực tay cũng nhẹ hơn.
Hắn lặng lẽ  theo  nàng, đôi mắt mê hoặc như ánh trăng  lóe lên một tia thâm trầm. Tô Cẩm Bình, tài nhân của Hoàng Phủ Hoài Hàn, bây giờ là cung nữ, hết   đến  khác tiếp cận , rốt cuộc  mục đích gì? editor: bemeobosua. Hắn cũng  tự nhủ rằng nàng   mục đích, nhưng, liệu  thể ?
Vẫn là cái cây đó, nàng   với vẻ mặt  thiện chí: “Lên!”.
“Cô…”. Hắn   gì đó, nhưng   hết.
 
“Có xong ? Bảo  lên thì lên !”. Ông nội  chớ! Chưa từng thấy loại  , khó đối phó thì thôi , điều  nàng  thể chịu đựng  nhất là bản   vô cớ  đến trêu chọc , thật là ti/ện! Vô cùng ti/ện!
Thấy  vẫn bất động một lúc lâu, nàng tức giận túm lấy cổ áo  ném lên,  nhanh chóng trèo lên cây. Ngồi bên cạnh , vẻ mặt cau , cơn giận bừng bừng…
“Tìm   gì?”. Bị ném lên cây,  cũng  tức giận, chủ động lên tiếng hỏi.
Giọng  của , giống như một khúc tiên nhạc,  nóng  lạnh, thanh nhã, khiến lòng  bình tĩnh một cách khó hiểu, cho nên cơn giận ngùn ngụt của con mèo xù lông  cũng vơi   ít! Hít sâu mấy ,  đó  đầu  khuôn mặt nghiêng tuyệt  của : 
 
“Ta  hỏi , nếu   đối xử với   , nhưng…     quen  nàng, thậm chí,  lẽ      là ,    ngược  ý chí của , để cứu nàng ?”.
Câu  “ lẽ      là ” lướt qua trong lòng . Hắn nhạy bén cảm nhận  sự bất thường trong câu  , nhưng cũng   thêm gì. Hắn nhắm mắt , lặng lẽ tựa   cây.
Một lúc lâu, khi Tô Cẩm Bình tưởng rằng  sẽ  lên tiếng, giọng  lạnh lùng của   vang lên: “Tại   đến hỏi ?”.