43. Quét dọn cho em gái  !
 
“Hả?”. Tiểu Lâm tử há hốc mồm kinh ngạc. Bây giờ  là giờ Tý,  gì  chuyện lúc    quét dọn? Huống hồ, ngoài  chẳng  vẫn   đang quét dọn ?
“Sao, ngươi  ý kiến gì với chỉ dụ của trẫm?”. Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“Nô tài đáng c/hết! Nô tài đáng ch/ết! Nô tài lập tức  truyền chỉ!”. Tiểu Lâm tử  xong, liền lồm cồm bò  khỏi đại điện để truyền chỉ.
Phủ Tả tướng, Thượng Quan Cẩn Duệ lặng lẽ   bàn,  bức họa  bàn. Một nữ tử tuyệt  yên lặng ở trong bức tranh, khẽ mỉm  với đóa hoa. Khuôn mặt nàng mỹ miều nhưng  phô trương, mang theo khí chất dịu dàng, trong mắt chứa ý , khiến     mà cảm thấy tâm hồn thư thái một cách khó hiểu.
 
Khuôn mặt của nữ tử đó,  giống hệt với Tô Cẩm Bình! Điểm khác biệt duy nhất, là nữ tử đó  một đôi mắt màu xanh lam, còn  hơn cả bầu trời xanh biếc.
Bàn tay thon dài khẽ chạm  bức họa, từ từ phác họa theo những đường nét sâu thẳm của mực. editor: bemeobosua. Chỉ cần là  am hiểu hội họa, đều  thể  bức tranh , từng nét bút đều vô cùng dụng tâm, từng nét đậm nét nhạt, đều chứa đựng nỗi nhớ nhung từ tận xư/ơng tủ/y của  vẽ.
Giọng  ôn hòa nhã nhặn khẽ vang lên: “Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm, là  ? Đã bao nhiêu năm ,    gặp ?”. 
Suy nghĩ dần trôi xa,  về thời thơ ấu. Một cô bé theo  một  bé, giọng  trong trẻo như chim hoàng oanh líu lo: “Ca ca, ca ca, đợi Cẩm Cẩm, đợi Cẩm Cẩm…”.
 
Tay   chạm  đôi mắt của  trong tranh, màu xanh lam, khác với màu mắt của  . Nữ tử trong tranh cũng vô cùng dịu dàng, chẳng hề giống với   một chút nào…
“Cốc cốc!”. Tiếng gõ cửa vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-43-1.html.]
“Vào .”. Hắn lạnh nhạt lên tiếng,  đó từ từ đưa tay cuộn bức họa .
Cửa  đẩy , một nữ tử  dung mạo nghiêng nước nghiêng thành bước . Nàng  khuôn mặt trái xoan đầy mê hoặc, hàng lông mày thon dài   đôi mắt to, chiếc mũi ngọc như đồ sứ tinh xảo. Khuôn mặt   bất kỳ một chút tỳ vết nào. Luận về nhan sắc, nàng   hề thua kém Tô Cẩm Bình! Đây chính là một trong hai mỹ nhân tuyệt sắc nhất thiên hạ, Mộc Nguyệt Kỳ!
 
Một bộ váy màu tím tử đinh hương tôn lên vẻ cao quý, thanh lịch của nàng. Chỉ là ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện, và chút khí khái  hùng như  như   hàng lông mày, khiến   hiểu rằng nữ tử    hữu danh vô thực, mà là một   trái tim thông tuệ! Trên tay nàng  bưng một chiếc khay:
 “Công tử, đêm  khuya, ăn một chút gì đó cho ấm .”.
“Mộc cô nương, tại hạ    nhiều  , những chuyện ,  cần nàng tự  .”. Giọng  của  vẫn ôn hòa nhã nhặn, vô cùng dễ .
“Công tử  ơn cứu mạng với tiểu nữ,  hầu hạ  mặt , cũng là điều Nguyệt Kỳ nên !”. Đôi mắt  của nàng  dường như vô tình lướt qua cuộn tranh  bàn, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Đã ba năm , nàng   theo  ba năm, nhưng trong mắt , dường như chỉ  một bức tranh ,  còn  thấy bóng dáng của  khác nữa.
 
Thượng Quan Cẩn Duệ thở dài. Ba năm , Mộc Nguyệt Kỳ cùng cha xuất chinh, nhưng  ngờ trong quân  nội gián, lão tướng quân tử trận, nàng  trốn thoát. Hắn  cứu nàng  một mạng, thế nhân đều cho rằng họ là một đôi, nhưng họ   rằng,  và nàng , chỉ là  cùng sở thích, cùng mưu trí, chỉ thích hợp  bạn đồng hành cùng  chiến đấu mà thôi.
Hắn nhận lấy bát cháo  khay, thản nhiên  nhẹ: “Nàng đây hà tất  khổ sở như .”. 
Hai  họ, quá đỗi quen thuộc, cũng chính vì quá quen thuộc, mà trở nên  thể. Tâm tư của nàng  dành cho ,     thể  , nhưng   là  thể, hà tất  cố chấp?
 
“Công tử đây hà tất  khổ sở ?”. Chẳng   cũng  rõ, nữ tử mà  ngày đêm thương nhớ   cung  ?
Sắc mặt  sững ,   nhẹ: “Nàng ? Không  như nàng nghĩ .”.
Không  như , thì là như thế nào? , một nữ nhân thông minh, khi  nên hỏi nhiều, thì tuyệt đối sẽ  hỏi nhiều. Do đó, thấy  như , nàng  chỉ lặng lẽ  sang một bên,   một lời, chờ  ăn xong bát cháo…