Nàng  c/ắn chặt môi , nước mắt lưng tròng gật mạnh đầu. Bất kể tiểu thư biến thành bộ dạng gì, tiểu thư vẫn là tiểu thư, nàng  nhất định sẽ trung thành với tiểu thư!
 
Trời dần tối, cho đến giờ Tý, Tô Cẩm Bình vẫn  tỉnh . Thiển Ức mở to mắt lo lắng canh giữ bên cạnh giường nàng…
…
Trong lê viên,  đàn ông áo trắng lặng lẽ   cửa sổ, đôi mắt vô hồn  chằm chằm  hư .
Hôm nay,  chỉ  ngoài  dạo mấy bước,   vì , bước chân  từ từ  đến nơi  đầu tiên   thấy nàng. Nàng vác chổi   cây, từ xa  . Cũng đúng lúc đó,   thấy tiếng cãi vã trong Cảnh Nhân cung.
 
Lần  giúp nàng, là để trả ơn. Còn  ,  là để nàng đừng đến trêu chọc  nữa. Nàng đối với ,  quá nhiều điều  chắc chắn, thậm chí là… mối đe dọa! Tối qua,   một cách kỳ lạ  theo nàng  ngoài. Hắn vốn nghĩ, với tính cách của nàng, đêm nay nhất định sẽ đến cảm ơn,  sẽ nhân cơ hội  khiến nàng  bao giờ đến nữa, nhưng… đêm nay nàng   đến!
Không  là   nàng đến ?  tại , khi nàng thật sự  đến, trong lòng   trống rỗng? Hắn lặng lẽ   lâu, cho đến khi bầu trời  hửng sáng, khóe môi mỏng khẽ nhếch. Đêm nay, sẽ  đến ?
Hắn ngừng , khóe môi cong lên một nụ  nhạo báng, hà tất  tự  , vốn dĩ nàng   định đến nữa ! Trong đầu , bỗng nhiên vang lên một câu  nàng   tối qua: 
“Nếu  một ngày,   đến,  thì   c/hết , đừng thương nhớ.”. 
C/hết? Tim  thắt , cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
…
 
“Vẫn  tỉnh ?”. Giọng  lạnh lùng của  mang theo sự lo lắng mà chính  cũng  nhận .
“Bẩm Hoàng thượng, vẫn  tỉnh! Tối qua  khi cung nữ canh gác ngủ  , thuộc hạ  xem mạch, cơ thể nàng    gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi, cho nên mới ngất !”. Một  đàn ông mặc đồ đen quỳ trong điện bẩm báo.
“Biết , lui xuống .”. Hắn cầm cây bút  tay,  chút bực bội vẽ vài vòng  giấy, cảm giác u uất trong lòng càng lúc càng nặng nề, nhưng cũng  đoán   đang nghĩ gì.
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-45-7.html.]
…
 
“Thiếu chủ, bên phía Hoàng hậu,   tay với Tô Cẩm Bình!”. 
Một lão già râu trắng bay phất phơ, cung kính   bàn  sách của Thượng Quan Cẩn Duệ. editor: bemeobosua. Cây bút trong tay  rơi xuống mà  hề  dấu hiệu báo . Trong đôi mắt ôn hòa,  đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng loạn. Hắn ngẩng đầu  lão già: 
“Có chuyện gì ?”.
“Nhờ Tam hoàng tử Nam Nhạc giúp đỡ,  thoát hiểm.  bây giờ  ngất , đang nghỉ ngơi!”. 
 
Lão già cúi đầu đáp lời,  đó, với vẻ mặt do dự lên tiếng: “Thiếu chủ,  cứ tiếp tục quan tâm nàng  như , thần sợ sẽ  lỡ đại sự!”.
Hắn  khổ một tiếng: “Hoàng thúc,  hẳn là hiểu rõ!”.
“Thần hiểu, nhưng cũng xin Thiếu chủ hãy lấy đại sự  đầu!”. Trên khuôn mặt già nua mang theo chút trách móc.
Hắn thở dài, đôi mắt đen nhắm , đôi môi mỏng khẽ hé: “Ta hiểu .”.
…
Tô Cẩm Bình hôn mê suốt hai ngày, mới từ từ tỉnh . Nàng  cách bài trí trong phòng, đầu óc lập tức trở nên minh mẫn. 
 
Thiển Ức đang ngủ gật bên cạnh giường nàng. Nàng  khuôn mặt của nha đầu đó,  lông mi vẫn còn vương nước mắt, nghĩ rằng là vì lo lắng cho . Nàng khẽ , nhẹ nhàng lau  những giọt nước mắt đó. Bỗng nhiên nàng  chút ghen tị với chủ nhân ban đầu của cơ thể . Tô Cẩm Bình,  một  quan tâm ngươi như , ngươi thật sự  may mắn. Chỉ là sự may mắn ,   thể  ngươi nhận lấy luôn ?
Nàng  dậy, xuống giường, đắp chăn lên  nàng . Thiển Ức  động tĩnh  tỉnh giấc: “Tiểu thư,  tỉnh ?”.
 Trong mắt nàng  lộ rõ vẻ vui mừng.
“Ừ, tỉnh . Ta  ngủ mấy ngày ?”. Thấy nàng  như , giọng  của nàng cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Người  ngủ suốt hai ngày một đêm , dọa c/hết nô tỳ . Nô tỳ…”.