“Này, dậy !”. Nàng  với   giường.
Người   như   thấy, lặng lẽ ngủ, bất động, chỉ để  cho nàng một bóng lưng như trong mộng.
Nàng mất kiên nhẫn kéo chăn của  ,  giật , khẽ  dậy. Cổ áo  mở,  thể mơ hồ  thấy làn da màu mật ong ẩn hiện bên trong. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ   chút biểu cảm nào, nhưng khóe lông mày nhíu    lên sự tức giận của .
 
“Ăn , hửm?”. Nàng đưa con cá nướng thơm lừng đến bên môi , trong đôi mắt phượng chứa đựng ý . Thấy  vẫn  động đậy, nàng  lên tiếng, giống như ngày đó: 
“Ngoan nào, hửm?”.
Lần ,    ngoan ngoãn như  , khép miệng   động đậy.
“Không ăn? Lẽ nào là giận  tối qua  đến?”. Nàng trêu chọc , chờ đợi phản ứng của  .
Quả nhiên, lời   dứt,  lập tức há miệng, c/ắn một miếng.
 
Tên , chính là  chọc tức mới !
“Ăn xong là  trả tiền đó!”. Nàng bất chợt lên tiếng.
Câu   thành công khiến   sặc, ho liên tục mấy tiếng. Bàn tay thon dài che miệng ho, vô cùng tao nhã.
“Đừng kích động, đừng kích động. Ta     tiền,  là lấy  báo đáp cũng !”. 
Nàng  với vẻ  xa. editor: bemeobosua. Quả nhiên,  xong câu , vẻ mặt lãnh đạm của  càng thêm trống rỗng, đến cả ho cũng  ho nữa!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-45-9.html.]
“Sao, sẽ   là đều   chứ? Huynh  ăn đồ của , chẳng lẽ  nên trả giá chút nào ?”. Nàng với vẻ mặt bất mãn  ầm ĩ.
Khóe môi   chút giật giật, hình như… là nàng ép  ăn thì ?
Bỗng nhiên, nàng đưa mặt  gần : 
“Thế  , chúng  bàn bạc cho  một chút. Hay là  thật sự lấy  báo đáp thế nào? Dù   theo một đại mỹ nữ như ,  cũng  thiệt !”.
Một mùi hương nữ tử nhàn nhạt bay  mũi. Bách Lý Kinh Hồng khẽ nghiêng đầu, tránh mặt nàng, giọng  thanh lãnh vang lên: 
“Cô nương, đừng  đùa bậy.”.
 
“Huynh cái  , thật là vô vị! Ăn nhanh lên, ăn xong  tr/ả th/ù với !”. Nhớ đến chuyện t/rả t/hù, nàng  tự chủ  mím môi. Trong đôi mắt phượng lóe lên từng tia sáng lạnh.
“Tại   là ?”. Không thể tìm  khác  cùng ? Tại ?
“Vì  thích!”. Nàng hung hăng c/ắn một miếng cá nướng  tay , đưa con cá  tay trái cho . 
“Tự  cầm mà ăn!”. Nàng     ,   hứng thú đút từng miếng.
 
Vì… nàng thích? Hắn ngây ngốc cầm con cá, sắc mặt vẫn còn  chút ngẩn ngơ. Đây cũng coi là một lý do ?
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của , Tô Cẩm Bình mất kiên nhẫn : 
“Ta  , cả ngày nghĩ nhiều tại   mệt ? Người  thể sống tùy hứng một chút ? Muốn thì  lấy,   thì  , mặc kệ tại ? Nếu chuyện  đời , đều  tìm  một đáp án, sống còn  ý nghĩa gì?”.
Hắn há miệng c/ắn một miếng cá, trầm tư. Quả thực, nếu chuyện  đời  đều  tìm  một đáp án, sống cũng  còn ý nghĩa gì. Tuy nhiên, nàng còn thiếu một điều,   chuyện gì  đời  cũng  đáp án.