Tô Cẩm Bình thành tâm  chọc tức ,  một tràng dài, nhưng vẫn    trọng tâm.
Thế là vị Hoàng đế  nhắm mắt , hít thở sâu vài , hỏi  thứ ba: "Trẫm đang hỏi các ngươi, tại  ngoài cửa  bẩn như ?!".
"Hoàng thượng bớt giận.". 
Giọng  ôn hòa của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên, đôi mắt như ngọc đen mang theo chút ý  và lo lắng  cô nha đầu tinh quái đang quỳ  đất. Mười mấy năm  gặp, lá gan   hề nhỏ , ngay cả Hoàng đế cũng dám khiêu khích.
Nghe bốn chữ  của Thượng Quan Cẩn Duệ, cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng giảm  một chút. 
 
Hắn cũng  chút bực bội,  Hoàng đế nhiều năm như , từ  đến nay đều là "thái sơn sụp đổ mà mặt  đổi sắc",  mà  hết   đến  khác   phụ nữ ch/ết t/iệt  chọc tức đến nhảy dựng lên. Đây là điều đại kỵ của bậc quân vương! Đại kỵ!
Tô Cẩm Bình vẻ mặt như thể chuyện đương nhiên ngẩng đầu lên: 
"Hoàng thượng, chẳng lẽ   thấy hôm nay gió lớn hơn bình thường ? Chúng nô tỳ  quét dọn sạch sẽ, gió thổi một cái, đương nhiên  bay trở  !".
Cô cung nữ   , run rẩy cả , giọt mồ hôi  trán "tách" một tiếng, rơi xuống đất,    cảm nhận  một chút gió nào để  dịu  sự sợ hãi và bồn chồn của nàng . Tô Cẩm Bình   dối quá mức hoang đường ! Hôm nay rõ ràng là trời quang mây tạnh,  gì  gió!
 
Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, sải bước đến  mặt  phụ nữ ch/ết t/iệt , ng/hiến răng ng/hiến lợi :
 "Hôm nay  gió? Trẫm     hôm nay  gió?".
"Hoàng thượng ngày lo vạn việc, lòng mang thiên hạ, lo lắng việc quốc gia đại sự,   để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như  gió   . Hơn nữa  nãy  đang thượng triều,  cảm nhận  bên ngoài  gió, cũng là chuyện bình thường!". Nàng    lý lẽ.
 
Hắn ng/hiến răng  lộ  tiếng, từ kẽ răng nặn  mấy chữ: 
"Cho dù như ngươi , Trẫm thượng triều  gió,  khỏi Kim loan điện liền  , thì Trẫm  từ Kim loan điện đến đây, cũng  mất một nén nhang , các ngươi vẫn  quét dọn sạch sẽ  ?".
"Hoàng thượng, nô tỳ  nãy   , nô tỳ tuổi  cao,  chỉ tai  còn , mà hành động cũng ngày càng chậm chạp. Thậm chí  lúc còn sinh  ảo giác, mơ màng thấy ông nội  mất đến đón nô tỳ . Cho nên nô tỳ mới lơ mơ quét dọn,    để ý đến cơn gió ch/ết ti/ệt ,  thổi đống lá rụng đáng ghét  đến đây. Cho nên mới phạm  tội lớn như ! Xin Hoàng thượng tha tội!". Nàng nhắm mắt ,  một tràng xằng bậy.
 
Các hạ nhân ngoài cửa trợn tròn mắt,  thể tin nổi  nàng. Chuyện  cũng quá hoang đường !
Hoàng Phủ Hoài Hàn ng/hiến răng,   phụ nữ  cho là  lớn tuổi , đột nhiên nhớ  một chuyện: 
"Tô Cẩm Bình, nếu Trẫm  nhớ nhầm, Thái lão gia phủ Thừa tướng vẫn còn sống  ? Sao ngươi   thấy ông nội  mất của ?". Hai chữ " mất"  c/ắn  mạnh!
Người phụ nữ ch/ết t/iệt, tiếp tục  dối , ngươi hãy tiếp tục  dối cho Trẫm xem!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-46-7.html.]
 
A, vẫn còn sống. Nàng chợt nảy  một ý, tiếp tục bịa chuyện:
 "Cho nên mới  là nô tỳ tuổi  cao, thường xuyên sinh  ảo giác mà! Chuyện , nô tỳ  thấy ông nội  mất!". 
Nói xong nàng còn giả vờ đau buồn, lau  những giọt nước mắt  hề tồn tại ở khóe mắt,   tiếp: 
"Cho nên với một   già như nô tỳ, Hoàng thượng nên đặc biệt thương xót, chăm sóc nô tỳ thật , để nô tỳ sống hạnh phúc những ngày cuối đời. Vậy mà Hoàng thượng  còn bắt nô tỳ  quét dọn,  thật sự là quá  thương xót một hạ nhân trung thành tận tụy với , như là nô tỳ!".
 
Bước chân của Hoàng Phủ Hoài Hàn lảo đảo mấy cái,  chút  thể tin nổi   phụ nữ  cho là  già nua  còn  hình thù gì nữa , thậm chí còn  một ảo giác rằng trời đất đều  đảo ngược!
Thượng Quan Cẩn Duệ   lưng ,  hề lộ liễu mà che miệng , cúi đầu, vai run run...
Các hạ nhân cũng   mà  dám , nín nhịn vô cùng khó khăn. Cô cung nữ quỳ cùng Tô Cẩm Bình, c/ắn chặt môi, suýt chút nữa bật  thành tiếng...
Vị Hoàng đế  ngh/iến răng ng/hiến lợi : 
"Tô Cẩm Bình, ngươi tuổi  cao,  theo ý ngươi,   Trẫm còn nên phái thêm vài  cùng  quét dọn cửa Ngự Thư phòng  ?".
 
Cửa  chiều dài và chiều rộng đều  đến năm trăm mét, hai  quét dọn, thế nào cũng đủ! Còn  phụ nữ ch/ết t/iệt , nếu   nhớ nhầm, thì chắc mới mười sáu tuổi thôi, tuổi  cao?! Kết quả là...
Tô Cẩm Bình  , vẻ mặt cảm động  : 
"Hoàng thượng,  thật sự quá thương xót hạ nhân , nô tỳ cảm động quá! Cũng  cần phái nhiều  , mười tám  là đủ . editor: bemeobosua. Còn nữa, còn nữa, nô tỳ tuổi  cao,   bất tiện, Hoàng thượng phái nô tỳ ở đây trông coi họ quét dọn là  . Nô tỳ nguyện  một  'quản lý việc quét dọn  ngự tiền, đốc thúc họ  việc chăm chỉ, phục vụ Hoàng thượng'! Chỉ là nếu như , Hoàng thượng  lẽ  tăng thêm tiền công cho nô tỳ !".
 
"Ngươi!". Hắn thề, trong đời  tuyệt đối  từng thấy  phụ nữ nào  giỏi leo cao trèo xa,  đằng chân lân đằng đầu như nàng! 
Mới  xong  từ tuổi cao, biến thành  tà/n t/ật   bất tiện  ? Trốn việc  còn  thăng chức tăng lương? Vô sỉ! Thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Hắn ngh/iến răng ngh/iến lợi trừng mắt  nàng hồi lâu, trong đầu một tia chớp lóe lên, nhớ  một chuyện,  hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Lâm Tử!".
"Nô tài  mặt!". Tiểu Lâm Tử lập tức tiến lên, vẻ mặt cung kính  đó.
 
"Ngươi  cho  phụ nữ  , cửa Ngự Thư phòng  gió  !". 
Hắn   quên mất, năm xưa khi tổ tiên xây dựng Ngự Thư phòng, đúng  mùa đông, tổ tiên sợ lạnh, liền xây tường cao xung quanh Ngự Thư phòng, cũng  lệnh các ngôi nhà bốn phía xây dựng, đều lấy Ngự Thư phòng, Dưỡng Tâm điện  chuẩn. Cho nên các điện thờ bốn phía tuy  dày đặc, nhưng  chắn gió  kín,  phụ nữ    thấy gió từ  ?