51. Hoàng thượng,   sợ rơi xuống c/hết ?
 
“Cô  gì ?” Giọng  của  vẫn thanh lãnh và cô độ/c như , còn mang theo sự xa cách rõ rệt. Cứ như thể  yếu đuối như một đứa trẻ đêm qua   là .
Tô Cẩm Bình vội vàng  dậy, nhưng tay vẫn   nắm chặt. Cú kéo  khiến cả hai đều cảm thấy vô cùng lúng túng. Hắn vội vàng buông tay, kí ức đêm qua ùa về như thủy triều. Đôi mắt màu bạc lóe lên những luồng sáng, cuối cùng,  nhắm mắt . Hắn thở dài một  đầy vẻ mệt mỏi:
 “Đêm qua, cảm ơn.”  tại  hôm nay nàng  hôn ?
“Không  gì. Cái đó, ban nãy…”
“Ban nãy…”
 
Cả hai cùng lúc mở miệng,   cùng lúc dừng . Hắn khẽ : “Cô   .” Giọng  vẫn êm tai vô cùng, như tiên nhạc,   chút gì khác lạ.
“Ban nãy hôn , là vì… là vì…” Ánh mắt nàng đảo qua đảo :
 “Chính là vì ở quê hương   một câu chuyện, khi một  ngủ mãi  tỉnh,   khác hôn một cái là tỉnh dậy. Ta chỉ  thử thôi.”
Lời   thốt ,  mặt  xuất hiện vẻ nghi ngờ rõ rệt! Tô Cẩm Bình là  Đông Lăng,      Đông Lăng  câu chuyện như ?
Thấy vẻ nghi ngờ  mặt  vô cùng rõ ràng, nàng tức giận vì  hổ:
 “Không  chỉ hôn một cái thôi ,   thì  mới là   thiệt. Trong trắng của con gái   h/ủy ho/ại,  còn  xoắn xuýt,  xoắn xuýt cái gì?”
 
Lời   dứt, khóe miệng   chút giật giật. Trong trắng của nàng   h/ủy ho/ại ư? Sao nàng tr/ộm hôn   thành  của  ?
Bỏ qua khúc , nhớ  chuyện đêm qua,  bỗng thấy buồn . Dáng vẻ chật vật của , ngay cả thuộc hạ  theo  mười mấy năm  cũng   họ  thấy,  mà  ôm nàng  lâu như .
 “Đêm qua,   mất bình tĩnh.”
“Không , thực  dáng vẻ đó của , cũng khá dễ thương, ít nhất là dễ thương hơn bây giờ nhiều!” Tô Cẩm Bình phát biểu ý kiến của ,    để ý đến cảm nhận của  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-51-1.html.]
 
Nghe nàng  , vẻ mặt  cũng từ từ trở nên lạnh lùng. Đợi nàng  xong,  lạnh giọng :
 “Trời sáng , cô nương xin mời về cho.” Khá dễ thương ư? Nàng coi  là thú cưng của nàng ?
Nàng  đầu   ngoài cửa sổ, nàng cũng quả thật nên  , nhưng  đuổi thẳng thừng như   khiến nàng vô cùng bực tức! Nàng cố nén cơn giận trong lòng, nhớ  chuyện  hỏi khi đến đây đêm qua: 
“Nói cho  , thu/ốc giải mà  đưa rốt cuộc là thu/ốc gì?”
“Giải  đ/ộc là  , là thu/ốc gì thì  liên quan gì?” 
Hắn nhắm mắt , rõ ràng là    thêm gì nữa. Dù  cái ch/ết của mẫu phi  gây cho  một cú sốc  lớn,  thể  chuyện với nàng lâu như   là giới hạn .
 
“ Hoàng Phủ Dạ  với , nếu th/uốc đó là do  đưa,  nợ , e là cả đời  cũng  trả hết.” Sắc mặt Tô Cẩm Bình  chút lạnh lùng.
Hàng mi dài của  run lên: “Cô   th/uốc đó là  đưa?” 
Dù  chút lo lắng, nhưng giọng điệu của  vẫn  hề  đổi, lạnh lùng đến tột cùng.
“Không . Chính vì     đưa, nên   chịu  cho   là th/uốc gì,  đành  đến hỏi .”
 Tô Cẩm Bình  xưa nay  thích nợ ân tình của ai,  nợ thì nhất định sẽ trả.  Hoàng Phủ Dạ   nàng cả đời cũng  trả hết, e là  hỏi  kết quả, nàng ngủ cũng  yên.
 
“Cho dù  nợ , thì đêm qua, cũng  trả .” Bất kể nàng xuất hiện ở đây vì lí do gì, và dùng lí do gì để ở bên  trải qua đêm khó khăn nhất trong cuộc đời,  vẫn cảm ơn vòng tay đó  chạm đến . Cảm giác ấm áp đó, khiến  cảm thấy  vẫn còn   quan tâm, cho dù… đó chỉ là ảo giác của .
Đêm qua cũng  trả  ?  nàng  nghĩ là đêm qua    gì.  vì    , nàng cũng   miễn c/ưỡng nữa:
 “Đêm qua   sốt, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi cho , tối  sẽ đến thăm .”
“Cô  nghỉ ?” Nếu  nhớ  lầm, nàng   quét dọn ngay lập tức, tối  đến,  cần ngủ ư? Hỏi xong   chút kinh ngạc, nàng nghỉ  , liên quan gì đến ?