Tô Cẩm Bình   thì : “Ta  thể coi là  đang quan tâm đến  ?”
Lời   thốt , đương nhiên,   nhận  hồi đáp. Hơn nữa,  mặt   tuy   biểu cảm gì, nhưng  khó để nhận   chút tức giận.
 “Được ,  ,  đùa thôi. Huynh , nếu mà cũng  quan tâm  khác, e là lợn nái cũng  trèo cây ! Đi đây.”
Khóe miệng   chút giật giật, lợn nái cũng  trèo cây? Đây là cái ví von gì ?
Còn Tô Cẩm Bình,  khi bước  khỏi phòng , khóe môi  nở một nụ  nhẹ. Ở hiện đại, hình như thật sự  lợn nái  trèo cây. Nàng quên mất là   thấy ảnh lợn nái trèo cây  mạng từ lúc nào. Cho nên lợn nái trèo cây tuy  phổ biến, nhưng vẫn . Giống như  , tuy   khả năng quan tâm  khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn  đúng ?
 
Nhìn dáng vẻ của ,  vẻ như mẫu phi của   qua đời. Nỗi đau của  nàng  thể đồng cảm, nhưng dáng vẻ yếu đuối của   khiến nàng đau lòng. Nàng  bao giờ  cảm giác như , cũng  từng  một  nào  thể khiến nàng đau lòng đến mức . Trong đầu nàng  một khoảnh khắc ngẩn ngơ, Bách Lý Kinh Hồng, gặp , chẳng lẽ là kiếp nạn của  ?
…
Tâm trạng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vô cùng tồi tệ! Cung nhân đang hầu hạ   y phục. Đêm qua,   ám vệ báo ,  nữ nhân   chạy đến Lê Viên, còn từ xa  thấy qua cửa sổ nàng đang canh chừng Bách Lý Kinh Hồng. Hắn   lệnh, nếu nữ nhân  trở về thì  báo , nhưng suốt cả đêm ám vệ cũng  đến, khiến  mất ngủ cả đêm.
 
Tên   sốt, vốn là thời cơ  nhất để trừ khử , nhưng nữ nhân đáng ch/ết  cũng ở đó. Phái ít  thì sợ   đối thủ, phái nhiều  thì đ/ánh   gây ầm ĩ. Muốn trừ khử Bách Lý Kinh Hồng  càng  thể!  điều thật sự khiến  khó hiểu là, cho dù   tức giận, cũng  nên trằn trọc, mất ngủ cả đêm!
Khó khăn lắm mới chợp mắt  một lúc, thì  đến giờ lên triều! Thật là… qu/ỷ ám! E rằng   cân nhắc tìm thái y xem , gần đây  đúng là quá bất thường!
Mặc xong quần áo, đang định dùng bữa sáng. Hoàng Phủ Dạ với một  y phục đỏ bước , cung nhân  ở cửa vội vàng hành lễ: “Dạ vương!”
“Hoàng !” Vẻ mặt Hoàng Phủ Dạ  chút nghiêm trọng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-51-2.html.]
Vị hoàng đế lạnh lùng  đám  hầu,  tự    bàn chuẩn  dùng bữa, lạnh lùng : “Lấy một bộ bát đũa cho Dạ vương,  lui xuống .”
“Vâng!”…
Đợi đám  hầu đều lui  ngoài, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới lên tiếng: “Dùng bữa sáng ? Nếu  quá gấp, thì  ăn   .” 
Nhìn  phong trần mệt mỏi, nhưng vẻ mặt   quá vội vã, hẳn   chuyện gì gấp gáp lắm.
 
Hoàng Phủ Dạ cũng  khách khí, bước vài bước dài lên,   xuống. Hắn cũng thực sự  kịp dùng bữa sáng. Tin tức đêm qua  tự  bận rộn cả đêm mới x/ác nhận ,  hửng sáng  vội vàng đến . editor: bemeobosua. Hắn cầm đũa lên,  ăn  : 
“Đêm qua thần   phái  đóng giả  ở vương phủ,  lén đến quân doanh một chuyến. Những thứ khác   gì  đổi, Tam hoàng  chúng  cũng tin tưởng , nhưng thần   theo dõi vị thống lĩnh doanh Kị binh suốt một đêm, mới   x/ác nhận,   là giả mạo!”
“Có   là  của ai ?” Doanh Kị binh nắm giữ hai vạn kị binh dũng mãnh, nếu   khác khống chế, hậu hoạn vô cùng.
 
“Tạm thời  x/ác định , nhưng  tác phong,  vẻ là  của Tô Niệm Hoa.”
 Đây chính là lí do những ngày   xin nghỉ  lên triều. Mấy hôm  khi  ngang qua quân doanh,   cảm thấy quân đội  chút khác thường, nhưng cụ thể vấn đề ở  thì     . Hôm nay coi như   rõ.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo cong lên một nụ  mỉa mai, đôi mắt tím sẫm lóe lên, một lúc , môi mỏng khẽ động, thốt  bốn chữ: “Lấy độ/c trị đ/ộc!”
Hoàng Phủ Dạ sững sờ,  lập tức hiểu , một nụ  yêu mị nở  gương mặt tuyệt : “Được!” 
Trong đôi mắt tím nhạt lóe lên ánh sáng yêu dị, và một tia s/át khí khát m/áu.
“Có ý đồ mưu phản, sẽ  tru di tam tộc!” Hoàng Phủ Hoài Hàn  như vô tình, nhưng ánh mắt lạnh lùng  liếc qua vẻ mặt của . Tru di tam tộc, Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng  thoát .