“Vâng!” 
Vị thị vệ  tuy  chút   nên lời,    thể hiểu  tại  Hoàng thượng ngay cả một con gà rừng cũng  buông tha, nhưng cũng  bây giờ  đang tức giận,  nên đắc tội, vội vàng tóm lấy con gà rừng  chân Tô Cẩm Bình để xử lí.
“Tô Cẩm Bình, Hạ Đông Mai, hai ngươi lơ là nhiệm vụ, để đầy sân lá rụng  quét,  ở đây  chuyện phiếm, đáng tội gì!” 
Không thể dùng tội “đăng cơ” để xử lí, chẳng lẽ  còn  thể  tiệ/n nh/ân  lơ là nhiệm vụ ?
 
Hạ Đông Mai, tiểu cung nữ  trò chuyện với Tô Cẩm Bình suốt cả buổi sáng, sợ đến tái mặt,  định tạ tội, la lớn “Hoàng thượng tha mạng”, thì   thấy giọng   vẻ  hiểu của Tô Cẩm Bình vang lên…
“Hoàng thượng,  ban nãy      truy cứu tội lơ là nhiệm vụ của chúng nô tì ? Quân tử nhất ngôn, Hoàng thượng   thể nuốt lời !” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng tràn đầy vẻ đắc ý.
Lồng n/gực Hoàng Phủ Hoài Hàn tức đến phập phồng dữ dội,  ngh/iến răng nghi/ến lợi nặn  vài chữ: “Trẫm   truy cứu lúc nào?”
 
Tô Cẩm Bình hắng giọng, bắt chước giọng điệu của : “Người ban nãy  ‘Tô Cẩm Bình, lá gan của ngươi thật lớn! Lơ là nhiệm vụ thì cũng thôi ’, đó,  xem,    ‘lơ là nhiệm vụ thì cũng thôi ’, thôi  chính là bỏ qua,  chẳng  là  truy cứu nữa ? Quân tử nhất ngôn mà!”
“Ngươi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn đưa tay , hung hăng chỉ  nàng, h/ận  thể một chưởng c/hém ch/ết nữ nhân đáng ch/ết ! Nàng  đúng là giỏi tìm  sơ hở trong lời  của . Bây giờ bảo  xử lí cũng  ,  xử lí cũng  xong!
 lúc , một  ăn mặc như Ngự Lâm quân nhanh chóng chạy tới: “Hoàng thượng, mật báo từ biên cương!”
 
Hắn liếc Tô Cẩm Bình một cái, hừ lạnh một tiếng,  nhận lấy mật báo  Ngự Thư phòng.
Để  một đám  hầu đầy vẻ kính phục  Tô Cẩm Bình. Quá lợi hại ! Đây  là  thứ hai , thật   là    quá ,  là Hoàng thượng càng lúc càng nhân từ!
Thế là, nàng hắng giọng,  cầm chổi lên,  giả vờ dọn dẹp,  hát “Ta đắc ý ”.
Vị hoàng đế  ngh/iến răng nghi/ến lợi, mạch m/áu  trán cũng  ngừng giật. Vừa xem mật báo,   giọng  đắc ý đáng c/hết của nữ nhân ngoài cửa,  ngh/iến răng chịu đựng xúc động  gi/ết !
…
 
Việc Tô Cẩm Bình ca hát, một phần là để thể hiện tâm trạng vui vẻ của , phần khác là để giữ cho  tỉnh táo, nhảy tưng tưng, kẻo  ngủ quên mất.
Dần dần, một ngày cũng trôi qua như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-51-4.html.]
Trời  tối hẳn,   thể  thấy hướng “Vọng Nguyệt Lâu” đèn đuốc sáng trưng. Nhìn dáng vẻ, là sắp tổ chức tiệc Trung thu  nhỉ? Nàng ngáp một cái, ừm, trong cung náo nhiệt, họ trốn  ngoài chẳng  càng tiện hơn ? Nàng nghĩ , liền  vui vẻ xách chổi chuẩn  về tẩm cung…
Chưa   mấy bước,   thấy một tiếng quát lạnh lùng từ phía  vang lên:
 “Tô Cẩm Bình, tiệc Trung thu đêm nay, Vọng Nguyệt Lâu thiếu , hai ngươi hãy cùng  dọn dẹp!”
 
 Hừ, nữ nhân đáng ch/ết, đắc ý  ư? Trẫm đương nhiên  hàng trăm cách để h/ành h/ạ ngươi ch/ết !
Nàng đen mặt  đầu : “Xin hỏi Hoàng thượng,  phí  thêm giờ  ạ?”
“Phí  thêm giờ” là cái gì?  “phí” chẳng  là chỉ tiền ? Hắn hừ lạnh một tiếng: “Không ! Ngươi  kháng chỉ?”
Nàng ngh/iến răng nghi/ến lợi, trong lòng  hỏi thăm tổ tông mười tám đời của  một lượt, nhưng cũng  dám chịu cái tội lớn là kháng chỉ. Nàng xách chổi, cùng Hạ Đông Mai, miễn cư/ỡng  đến “Vọng Nguyệt Lâu”.
 
Vọng Nguyệt Lâu khác với những cung điện khác. Từng tầng cầu thang chồng chất lên , đưa điện thờ lên cao. Bên ngoài cung điện, là một hành lang dài,  lẽ là để ngắm trăng. Bốn góc đều dùng đèn lồng ngũ sắc, tỏa  ánh sáng rực rỡ  ánh trăng,  lộng lẫy. Trên đài cao còn đặt những chậu hoa cúc nhiều màu sắc, từng trận hương thơm ngào ngạt bay đến.
Tô Cẩm Bình xách chổi, mặt mày ủ rũ chuẩn  leo lên. Haiz, coi như là  mở mang kiến thức tiệc Trung thu thời cổ đại ! Hạ Đông Mai  theo  nàng. Vừa  đến cầu thang,   hai thị vệ chặn : 
“Hai  vẫn nên dọn dẹp ở  ,  ở   đủ .”
Một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, khiến  nàng run lên. Ngay  đó  là tiếng gió vù vù kích thích màng nhĩ và t/hần ki/nh cảm giác của con . Nàng ngh/iến răng nghi/ến lợi. Nàng  thừa là   đủ , là tên ti/ện nam Hoàng Phủ Hoài Hàn   khó nàng!
 
Nàng  vị thị vệ , chống nạnh, bực bội lớn tiếng : 
“Này vị thị vệ đại ca, chẳng lẽ ngươi  phát hiện đêm nay gió  lớn ? Ngươi xem chúng  dáng vẻ yếu ớt như liễu rủ, nếu  gió thổi bay  thì   ? Hơn nữa,  đây khuynh quốc khuynh thành, khí chất cao nhã, nếu  gió thổi bay , ngươi đền nổi ? Ngươi  xứng đáng với những  ngưỡng mộ  đến mức đêm ngủ  yên ?”
Lời   thốt , hai thị vệ ở cửa há hốc mồm kinh ngạc  nàng! Khóe miệng Hạ Đông Mai  lưng nàng cũng  chút giật giật. Những đại thần kết bạn  lên lầu cũng như  đóng băng,  tại chỗ, mặt đầy vạch đen  cung nữ  cho là “yếu ớt như liễu rủ”, nhưng thực chất  mạnh mẽ đến mức khiến    kinh ngạc !
 
Chỉ  dáng vẻ hung hãn chống nạnh của nàng, cũng  khó mà  gió thổi bay   nhỉ? “Khuynh quốc khuynh thành” thì đúng là  sai, còn “khí chất cao nhã”? Khụ khụ… vẫn là đừng đùa nữa! Những  ngưỡng mộ nàng đến mức đêm ngủ  yên? Cho dù thật sự , cũng  nên  thẳng  như  đúng ?
Ngay  đó,  ít   nhận  nàng, đây chẳng  là “Lý Giáp” trong bữa tiệc hôm đó ? Cũng   ít thanh niên tài tuấn lúc  mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy  hổ vì những ngày  ở nhà thật sự ngưỡng mộ nàng đến mức ngủ  yên! Vô cùng h/ận bản  tại   để ý đến một nữ tử kì lạ như ,  mất  văn hóa, thật sự là  mất  văn hóa!