Nói xong, nàng dùng ánh mắt cầu cứu  Hoàng Phủ Dạ và Thượng Quan Cẩn Duệ. Hai  nhất định  giúp   đỡ đấy! Hai   , đang chuẩn  mở miệng, thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn quét qua, họ do dự một lúc, cuối cùng vẫn phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Tô Cẩm Bình, giữ  những lời  .
Không nhận  hồi đáp, nàng rướn cổ lên,  nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn ánh mắt ngày càng đáng sợ của Hoàng Phủ Hoài Hàn, da đầu nàng  chút tê dại! May mắn , lúc , một giọng  mang theo chút vui mừng vang lên: 
“Sư phụ, hóa   ở đây, Hoàng  còn   phái  đến Thịnh Kinh !”
 
Lời   thốt , Tô Cẩm Bình liền  Hoàng Phủ Hoài Hàn với ánh mắt khinh bỉ và kì quái. Tên hoàng đế ch/ó c/hết   dám  dối    ư?
Quả nhiên,  mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng xuất hiện vẻ lúng túng rõ rệt. Hắn chỉ sợ thằng nhóc Dật     những chuyện quá đáng hơn để học nhạc lí, cho nên   dối là  đuổi Tô Cẩm Bình  . Đồng thời,  cũng c/ưỡng chế giao cho nó vài việc để , kẻo thằng nhóc   đuổi đến Thịnh Kinh.  hôm nay vì  h/ành h/ạ nữ nhân đáng ch/ết ,   quên mất chuyện !
Nàng hắng giọng, trong mắt hiện lên vẻ uy hi/ếp. Ý tứ trong mắt  rõ ràng: Nếu ngươi còn  xử lí  vì câu  ,  sẽ  mặt   ngươi và nhiều văn võ đại thần như ,   chuyện ngươi  dối!
 
Hai  đấu mắt một lúc lâu,  ai nhường ai! Cuối cùng, Tô Cẩm Bình khóe môi khẽ nhếch: “Đồ  …”
“Khụ khụ, Trẫm  phái nàng   , nhưng hôm qua  trở về.” Nói xong,   nàng với ánh mắt cảnh cáo.
Tô Cẩm Bình khoanh tay  ng/ực, nửa  nửa   . Trận , Hoàng Phủ Hoài Hàn  thua !
Hoàng Phủ Dạ và Thượng Quan Cẩn Duệ   với ánh mắt kì quái. Hoàng Phủ Dật cũng  chút nghi ngờ  Tô Cẩm Bình: “Sư phụ, là như  ?”
 
“ !” Nàng  một tiếng, giao dịch  thành công. Đáng tiếc nụ   mặt nàng  duy trì  bao lâu. Bởi vì chữ  của nàng  dứt, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền  lạnh : 
“Chư vị ái khanh lên ! Tô Cẩm Bình, ngươi hãy dọn dẹp cầu thang cho thật sạch!” Không truy cứu câu   nữa, nhưng cầu thang vẫn  dọn!
Các đại thần đều đồng thanh : “Thần tuân lệnh!” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-51-6.html.]
Rồi chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn  lên . Vị hoàng đế  lạnh lùng liếc Tô Cẩm Bình một cái,  nhấc chân  về phía lầu cao. Tô Cẩm Bình tức đến đỏ bừng mặt,  thể nhịn  nữa, vác chổi lên  lưng  múa vài đường!
 
Các đại thần lập tức hoảng loạn trong gió, bốn phía đều là tiếng hít khí lạnh. Mọi  đều kinh hãi  cây chổi lớn của nàng! Này… lá gan cũng lớn quá !
Ngay cả Hoàng Phủ Dạ mấy   cũng bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tiếng hít khí lạnh rõ ràng , khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn  chút nghi ngờ  đầu , khuôn mặt tuấn tú suýt nữa thì đụng  cây chổi của Tô Cẩm Bình! Một tiếng quát lớn: 
“Tô Cẩm Bình, lá gan ngươi lớn thật! Lại dám vô lễ như !”
Hắn đột nhiên  đầu , dọa Tô Cẩm Bình giật ! Nàng vô cùng bi thương ôm lấy ng/ực. Đờ mờ, đang yên đang lành  đầu   gì! Mắt nàng đảo một vòng, lập tức   vẻ  giữ  chổi, bàn tay cầm chổi đưa  phía , bàn tay  thì nắm chặt lấy cánh tay , khó khăn :
 
 “Tâu Hoàng thượng, nô tì cũng   chuyện gì, cây chổi  đột nhiên   lời, ôi chao…”
Nói xong, nàng    vẻ vô cùng đau đớn, vô cùng dùng sức giật giật cánh tay . Mọi  đều giật giật khóe miệng, kinh ngạc  màn biểu diễn của nàng. Cây chổi   lời? Lẽ nào  qu/ỷ ám?
Trên mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng là vẻ mặt bão tố rõ rệt. nữ nhân đáng ch/ết , thật sự coi  là đồ ngốc ? Hắn nghi/ến răng,  xuống vài bậc cầu thang,  lạnh : 
“Tô Cẩm Bình, là cây chổi   lời,  là cánh tay của ngươi   lời?”
 
Ơ… Nàng  gượng hai tiếng, nịnh nọt :
 “Tâu Hoàng thượng, mấy hôm  nô tì      tuổi  cao  . Tuổi  cao, cánh tay   lời gì đó là chuyện bình thường. Nô tì mong Hoàng thượng  thể thông cảm cho những  già như nô tì, chỉ cần dọn dẹp một canh giờ, thì cho nô tì về là . Bằng  trời lạnh thế , nếu như đông cứng  già ch/ết,  trong thiên hạ sẽ  Hoàng thượng   tôn trọng  già yêu thương trẻ nhỏ!”
“Phụt——” Hoàng Phủ Dạ bật  thành tiếng.