“Cô dẫn , chính là đến đây?” Giọng  nhàn nhạt,  mang theo sự… cảm kích rõ rệt.
 nàng đang bận rộn  xổm  đất,     những cảm xúc khác trong lời  của , chỉ  :
 
 “Ừm! Mấy ngày ,  Thiển Ức nhàn rỗi lảm nhảm,  ở phía tây thành  một cái cây,  linh thiêng, cứ mỗi dịp Đông chí, sẽ   đến thắp hương thờ cúng,    mất liền  thể  về đoàn tụ. Hôm nay tuy   Đông chí, nhưng cũng là Trung thu, ngày  và trăng đoàn viên,  của , chắc cũng hi vọng  vẫn nhớ về bà .”
 
Ban đầu khi  Thiển Ức nhắc đến, nàng cũng  thấy  gì đặc biệt. Không ngờ,  đúng lúc gặp  chuyện . Coi như là duyên  …
Những   qua ,  đôi nam nữ bên cạnh cái cây. Nữ tử khóe môi khẽ ,  xổm bên cạnh cây,  tay cầm những thứ đó, xem  là chuẩn  cúng tế. Còn nam tử, một  bạch y, phiêu dật như chim hồng,  ánh trăng chiếu rọi như thiên thần. Vốn dĩ   ít thiếu nữ thâm tình  , nhưng, lời  của Tô Cẩm Bình, giọng tuy  lớn, nhưng cũng  nhỏ,  lọt  tai  …
 
Nghe xong lời nàng , một luồng  ấm cuộn trào khắp cơ thể,   xổm xuống, lấy đá lửa đốt cháy những thứ đó. Hắn  , vì    khỏi cung, nàng liền  cửa hàng mua một bộ nữ trang bình thường. Rồi  dẫn  đến mua những thứ , còn kéo   hỏi đường.
 
Những tờ tiền giấy từ từ cháy thành tro tàn trong lửa, ngọn lửa nhảy múa  mắt, đưa suy nghĩ của  đến một nơi xa xăm…
Trong mơ hồ,  dường như  thấy khuôn mặt của mẫu phi, dịu dàng thanh nhã, đôi môi xinh  khẽ động, dường như đang , cũng dường như đang gọi tên . Đôi mắt say lòng  như ánh trăng bất giác nhuốm lên chút ánh nước, khóe môi mỏng khẽ nhếch:
 “Cảm ơn.”
 
Chưa từng  ai mang  cho  sự cảm động và ấm áp như . Bất kể nàng  mục đích gì,  vẫn cảm kích nàng. editor: bemeobosua. Nghe  hai chữ , khóe môi đỏ mọng khẽ nhếch: 
“Khách sáo.” Tô Cẩm Bình nàng đối với bạn bè đều  !
 
Những thứ cúng tế  từ từ cháy thành tro tàn trong lửa, ngọn lửa cũng dần dần tắt. Tô Cẩm Bình  :
 “Trong lòng  dễ chịu hơn ? Mẹ của  chắc chắn là   đang nhớ về bà . Hơn nữa  cũng tin, cho dù bà   còn nữa, cũng vẫn nhớ về .”
 
Hắn  đầu   nàng, đôi mắt say lòng  như ánh trăng tuy vẫn   chút tiêu cự nào, nhưng  mặt  lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Nhớ về”? Nàng cũng  là… nhớ về ? Nàng   thấu  đến !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-53-2.html.]
“Đi thôi, chúng   ngắm đèn hoa,  của  cũng hi vọng  sống thật vui vẻ.” Nàng  dậy,   .
 
Hắn khựng ,  cũng  lên. Nỗi buồn trong lòng  vơi   ít, đang định cùng nàng rời khỏi đây, thì mới phát hiện bọn họ     vây quanh.
Biểu cảm của Tô Cẩm Bình  chút ngơ ngác,  những  dân xung quanh, đây là tình huống gì ? Bách Lý Kinh Hồng cũng  chút sững sờ.
 
Đột nhiên, một bà cô lau nước mắt ở khóe mắt,  : 
“Vị công tử , ngài thật  phúc, cưới  một nương tử  tâm lý  hiếu thảo như , ngài nhất định  đối xử  với nàng  đấy!”
 
“ , công tử! Ngài xem, một  tài giỏi như ngài,  còn  dung mạo , và nương tử của ngài thật sự là một cặp trời sinh, hai , cứ như là tiên  trời giáng trần ! Ngài ngàn vạn  đừng phụ lòng nương tử của ngài!” Lại một bà cô khác  chen .
 
Tô Cẩm Bình lập tức cảm thấy  đầu   sấm sét đ/ánh xuống. Đây là chuyện gì với chuyện gì ?
Bách Lý Kinh Hồng  ,  khuôn mặt trắng như ngọc  xuất hiện chút ửng đỏ, chỉ là trong đêm tối   thấy rõ.
 
Nàng  chút buồn bực giải thích: “Vị đại thẩm , bà hiểu lầm ,  và , chỉ là bạn bè,   là phu thê gì cả!”
Lời   dứt, một ông lão liền  lớn: 
“Ha ha ha… Ta sống cả đời   mà   nhầm ? Hai ngươi chính là trời sinh một cặp, cô nương , miệng thì  thừa nhận, nhưng trong lòng thì thích tiểu công tử  lắm đúng ? Tiểu công tử,  lời ông già , hai ngươi, vẫn nên sớm  đám cưới ,  của ngươi  trời cũng sẽ cảm thấy an ủi đấy!”
 
Biểu cảm của Tô Cẩm Bình lập tức trở nên ngơ ngác. Nàng thích  lắm ư? Ai  ? Nàng  đám đông, ánh mắt của  , rõ ràng đều coi họ là một đôi thần tiên quyến luyến, khóe miệng nàng giật giật, mấy bước dài  tới kéo Bách Lý Kinh Hồng, lôi .
 
Trong đám đông lập tức vang lên một tràng , một bà cô :
 “Cô nương  chắc là ngại ! Ngươi xem,   mà còn  quên kéo tiểu công tử ,  còn  chỉ là bạn bè!”