“Ồ.” Nghe lời nàng ,  chỉ nhàn nhạt đáp  một tiếng, lông mày cũng  nhíu .
“Ta   hôm nay   chút ch/ết lặng ?” 
Cuối cùng nàng cũng hiểu  cảm giác đó là gì, đúng , chính là c/hết lặng! Vốn dĩ dẫn   ngoài chơi, là hi vọng tâm trạng   thể  hơn một chút,  hình như  về tâm trạng  càng tệ hơn?
 
“Tại hạ vẫn luôn như . Cô nương nếu  thích,  thể  đến.” Câu ,  kéo  cách giữa hai   xa cả vạn dặm.
 
Tô Cẩm Bình lúc   một loại xúc động  bay lên đá một cú, đá  bay lên trời,  hát thật to:
 “Ta tiễn ngươi , ngàn dặm xa xôi!” Người , quả thật  khác gì một con sói mắt trắng, mà  còn  thất thường!   =)))
 
“Bách Lý Kinh Hồng,    cảm thấy   cá tính ? Trông  ngầu  ?” 
Cực độ tức giận  bật , nàng đ/ánh giá  từ  xuống , thậm chí  chút  tát  hai cái.
 
Cặp mày  khẽ nhíu ,  chút  hiểu lời  của nàng là  ý gì. Cá tính? Ngầu?  chỉ im lặng một lát,  đột nhiên :
 “Cô nương, tại hạ  cần sự đồng tình.” 
 
Giọng  nhàn nhạt, nhưng   rõ thái độ của . Trong lòng nàng   một  gọi là “Yêu Vật”, cớ gì  đến trêu chọc . , trong mắt  ngoài,  m/ù lòa,   gì cả, thậm chí còn mất   mẫu phi duy nhất quan tâm đến , nhưng   bao giờ cần bất kì sự đồng tình nào của ai cả, đây là niềm kiêu hãnh của Bách Lý Kinh Hồng !
 
“Đồng tình? Nếu  , là thích thì ?” Nàng lẳng lặng khóa chặt khuôn mặt , cũng  bỏ qua đôi môi đang căng thẳng của  ngay  khi nàng   câu .
Nếu  , là thích thì ? Là thích? Thích…  ?
 
 Hàng ngàn câu   gào thét trong lòng, nhưng cuối cùng    nhấn chìm trong cổ họng. Đôi mắt say lòng  như ánh trăng   tiêu cự, nhưng   còn vẻ u ám lúc nãy nữa.
 
Tô Cẩm Bình  ,   rõ  cảm giác đó là gì. Câu  đó, là nàng  cố ý buột miệng thốt , thích, nghĩ  cũng  . Thích, ngoài chỉ tình cảm nam nữ, còn  tình bạn. Ai quy định thích nhất định  là ái mộ?
 
“Thôi,  với  chuyện   gì,    hiểu. Cái  hiểu, cái  hứng thú vĩnh viễn chỉ  bản  . Ngoài mảnh đất ba tấc  mắt , bất kì ai cũng  thể tiếp cận . Cho dù  khác  cố gắng đến ,  mặt  cũng chỉ như một trò hề mà thôi! Bách Lý Kinh Hồng,  thể  ,  là  m/áu lạnh nhất mà đời  Tô Cẩm Bình  gặp. M/áu của , còn lạnh hơn cả .” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-54-2.html.]
 
Nàng như  kích động,  càng lúc càng khó , cuối cùng mặc kệ mà  hết những lời  .
Và mấy câu  đó  như một lưỡi d/ao sắ/c bén, đ/âm thẳng  trái tim , khiến  m/áu thịt be bét! 
 
Hắn hiểu, cái  hứng thú, vĩnh viễn chỉ  bản   ư? Hắn   với nàng  , bây giờ còn  nàng, nhưng    tài nào   . Dưới ống tay áo rộng, những ngón tay thon dài s/iết c/hặt  với , như đang kìm nén điều gì đó.
 
Cho đến khi nàng   là  m/áu lạnh, m/áu của , còn lạnh hơn cả của nàng! Nghe đến đây,  cảm thấy m/áu   đều như đông cứng , đang từng chút một mất  nhiệt độ. 
 
M/áu lạnh, m/áu lạnh? Bây giờ,  nên  gì đây? Hai mươi bốn năm qua,  từng  chuyện gì khiến  bối rối đến thế, cũng  từng  ai chỉ bằng vài câu ,  khiến  đau lòng đến mức ! Trong mơ hồ,  dường như  nhận  nguyên nhân,   quan tâm  khác   thế nào, chỉ quan tâm nàng, quan tâm suy nghĩ của một  nàng.
 
Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng  lời    quá đáng, nhưng nàng   thể kiểm soát  cảm xúc của . Đây  lẽ là  đầu tiên nàng mất kiểm soát trong hai mươi mấy năm qua, nàng chỉ  trong lồng n/gực  một luồng u/ất ứ/c,    thì  thoải mái. Nàng mà   ,      cho tức ch/ết, thì cũng  chính  nghẹn ch/ết!
 
“Đồng tình,   thể  cho     gì đáng để đồng tình? Ít nhất   ăn  uống. Vậy những  ă/n x/in  phố chẳng  cần  đồng tình hơn  ? 
 
Huynh m/ù lòa,  đời     thấy cũng  ít. Huynh  nhốt ở đây, mất tự do, nhưng  hãy  các phi tần trong hậu cung và những cung nữ như chúng  xem, đằng  vẻ ngoài lộng lẫy là gì?
 
 Là cô đơn đến già, ch/ết trong cung. Huynh mất ,  đời   ai    theo con suốt đời ? Huynh   ? Huynh may mắn hơn tất cả chúng ,    phận và huyết thống mà  khác  thể , dung mạo rung động lòng ,  còn  cơ hội ẩn  nhiều năm để  đòn chí mạng.
 
 So với họ,    may mắn hơn nhiều ? Đồng tình? Huynh  thể giải thích cho  ,   gì cần  đồng tình?”
 
Mặc dù bản  nàng  cho rằng  phận huyết thống  lên điều gì, nhưng ở thời cổ đại, đây quả thật là yếu tố lớn nhất quyết định tương lai của một đời ! Nói xong một tràng, nàng cũng nhận    dường như đặc biệt dễ khơi dậy cảm xúc của nàng, thậm chí  lúc còn khiến nàng  tự chủ  mà trở thành một con mèo xù lông! 
 
Nàng sống hai mươi mấy năm,  từng dùng nhiều kiên nhẫn như  với bất kì ai, cũng   ai  thể khiến nàng  khuyên nhủ một cách chân thành và đầy ẩn ý như . Có lẽ hôm nay  chỉ  một   bất thường, mà còn  cả nàng nữa!