Lời   thốt , sắc mặt Tô Cẩm Bình liền  chút khó coi. Cũng   Mộc Nguyệt Kỳ  là  ý   á/c ý, giao nàng cho tên cẩu Hoàng đế đó xử lí? Cơ hội  như   còn  vui đến phát /ên ? Trong tay cái ả quận chúa ch/ó ch/ết , đấu khẩu nàng vẫn  lòng tin. Nếu quận chúa  đấu khẩu  ,  dùng vũ lực trực tiếp, nàng còn  thể  đầu bỏ chạy!
 
Dù  khi Hoàng Phủ Hoài Hàn  gi/ết nàng, nàng cũng  từng trốn chạy khắp hoàng cung , một  sinh hai  quen.  nếu thật sự  bắt đến  mặt tên cẩu Hoàng đế đó, nhiều  như  đều ở “Vọng Nguyệt Lâu”,  là một đài cao,  trốn cũng  dễ trốn. E rằng tiền đồ thật sự đáng lo!
 
Mộ Dung Song    thấy  đúng: “Đây đúng là một ý , cũng tránh để  khác  Bắc Minh chúng  b/ắt n/ạt !” 
Nàng   tin Hoàng đế Đông Lăng sẽ vì một cung nữ nhỏ bé, mà  nể mặt . Đằng  Mộ Dung Song nàng, ngoài Bắc Minh , còn  Trấn Quốc Công phủ  sức ảnh hưởng lớn ở Nam Nhạc!
 
Quân Lâm Uyên   ,   đồng ý cũng   . Mộc Nguyệt Kỳ tuyệt đối   là một nữ tử ngu ngốc, trong lời  đều là đang bảo vệ nữ nhân ,    thể đẩy nàng   con đường khó khăn hơn? Biểu   lẽ hôm nay  kích thích quá sâu,  mất  sự bình tĩnh thường ngày.   cũng lười nhắc nhở.
 
Mộc Nguyệt Kỳ nghĩ, ở nơi , chỉ  một  nàng,   quyền   thế, ngay cả một phẩm hàm  cũng  . Nếu  thêm vài câu  liên quan, e rằng đến cuối cùng Tô Cẩm Bình vẫn  chịu thiệt.  nếu đến  mặt Hoàng thượng thì  khác. Hôm nay là ngày lành của Trung thu,   Dạ Vương, Dật Vương, Tướng gia xin giúp,  cũng  hơn hai nữ tử yếu đuối bọn họ chiến đấu đơn đ/ộc ở đây!
 
Thế là cứ một lời hai lời, chuyện   định đ/oạt.
Tô Cẩm Bình   tình nguyện  theo  bọn họ,  hộp bánh hoa quế  tay. Mặc dù  cách giải quyết, nhưng tìm cơ hội vứt  là  nhất,  thể tiết kiệm  ít phiền phức. 
 
 trong đầu nàng  đột nhiên nhớ  dáng vẻ vô cùng mong đợi của Thiển Ức lúc nãy,  cảm thấy   đành lòng. Thôi kệ, dù  cái ả quận chúa   từ     gây sự,  hộp bánh hoa quế    cũng  thôi. 
 
Nàng   suy nghĩ sâu xa. Trước đây nàng  bao giờ vì bất kì ai mà  đổi ý chí của , nhưng bây giờ  vì Thiển Ức mà phá lệ, thậm chí còn  chút tự rước lấy phiền phức. Nếu là  đây, đặt lên  nàng, tuyệt đối là một chuyện khó tin!
 
Trong lúc lòng nàng rối bời, thì  đến  “Vọng Nguyệt Lâu”. Những thị vệ canh gác ở cầu thang  chút khó hiểu  “nữ tử yếu ớt, dễ  gió thổi bay”,  chút thắc mắc nàng      ?  thắc mắc thì thắc mắc, đối với Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song vẫn  hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-55-4.html.]
 
Hành lễ xong,  dáng vẻ của mấy  , Quân Lâm Uyên  một vẻ ngoài hiếm thấy,  thể  là ngang ngửa với Dạ Vương của họ. Chỉ là  là lạnh lùng yêu mị, Dạ Vương là yêu mị. Còn ba nữ tử , cũng đều  như tiên, đủ để khiến   mất hồn. Mọi   khỏi cảm thán trong lòng, rốt cuộc hôm nay là ngày lành gì, mà  đến nhiều mỹ nhân như .
 
Trong đại điện, yến tiệc Trung thu  kết thúc, con cái của các đại thần cũng  tuân chiếu . Chỉ là  nhận  tin,  là quân chủ Bắc Minh  đến. Cho nên hội cầu duyên cũng chỉ  thể tạm hoãn một chút, nhưng đợi nửa ngày cũng  thấy  đến, khuôn mặt của Hoàng thượng, phi tần và văn võ bá quan trong điện đều  chút tối sầm! 
 
Báo tin xong cho đến bây giờ, ngay cả     ba  cũng  đủ , nhưng vẫn  đến. Đây   là đang  oai cho Đông Lăng xem ?
Nụ  nhã nhặn thường trực  môi Thượng Quan Cẩn Duệ cũng biến mất. Mọi  chỉ cho rằng  cũng cảm thấy hành động của Bắc Minh khiến   cảm thấy n/hục n/hã, cho nên sắc mặt mới khó coi.
 
 Ai    nãy  hạ nhân truyền lời,  là Cẩm Bình gặp nạn, đồng thời cũng an ủi    Mộc cô nương ở đó, hẳn là sẽ  xảy  chuyện gì.  bây giờ tin tức của Cẩm Bình  đến, Mộc cô nương cũng vẫn  đến, lẽ nào  xảy  chuyện gì  ?
 
Tâm thần bất an của , đương nhiên cũng  thể thoát khỏi ánh mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ, cả hai đều  chút nhíu mày.
Đợi thêm một lúc,  khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn xuất hiện một nụ  lạnh. 
 
Hắn  Hoàng đế nhiều năm như , ngoài Tô Cẩm Bình gan to bằng trời dám nhiều  khiến  mất mặt , thì hôm nay là  đầu tiên,  mà đến bây giờ vẫn  đến. editor: bemeobosua. Nghĩ ,  cũng lười đợi thêm nữa, đang định phất tay, tuyên bố hội cầu duyên bắt đầu, thì một giọng  the thé từ bên ngoài cửa vang lên: 
“Hoàng đế Bắc Minh giá đáo! Mộ Dương quận chúa đến! Mộc cô nương đến!”
 
Mấy tiếng hô  vang lên, thần kinh của Thượng Quan Cẩn Duệ càng căng thẳng hơn! Quả nhiên là đụng  . Đôi mắt đen như ngọc của  khóa chặt ở cửa. Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ cũng vì sự thất thố của  mà  chút nhíu mày.
 
Cho đến khi bóng dáng Tô Cẩm Bình xuất hiện trong tầm mắt của ,  mới như  thả lỏng một chút, khí tức căng thẳng   cũng ngay lập tức biến mất.
Và một   ngoài cuộc   chuyện, cũng chỉ cho rằng  lo lắng cho sự an nguy của Mộc Nguyệt Kỳ,  nghĩ nhiều.