56. Quận chúa,  nên lau rỉ mắt !
 
Quả nhiên, Tô Cẩm Bình ngẩng đầu lên, với vẻ mặt ngơ ngác : “Hoàng thượng, nô tỳ   sai chuyện gì ?” 
Dáng vẻ đó trong sáng như một con thỏ trắng nhỏ, bất cứ ai cũng  nỡ trách mắng. Vẻ mặt thì tỏ  bình tĩnh, nhưng trong lòng  bùng lên lửa giận. Nàng  ngay tên hoàng đế ch/ó c/hết  sẽ  bỏ qua cơ hội chèn ép . Đừng tưởng nàng  thấy cái dáng vẻ khóe môi  nhếch lên, rõ ràng là đang  tr/ộm!
 
Lần  thì oan cho Hoàng Phủ Hoài Hàn , nụ  của ,   là để chỉnh nàng, mà là cảm thấy nàng nhất định sẽ  chịu thiệt.
Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật đều cúi đầu xuống, vai run run. Thượng Quan Cẩn Duệ cũng đưa tay lên che mũi, để che giấu sự thất thố của . 
 
Chọc tức   đến như , mà còn  thể bày  một bộ dạng vô tội như thế, e rằng  đời  ngoài nàng ,  thể tìm thấy  thứ hai!
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng  giật giật, nhưng vì Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song đều ở đây, cũng  thể  tiếp tục diễn:
 
 “Vừa  quận chúa  những lời khiêm tốn đó, vì  ngươi   đáp  như ?”
 Hắn  một dự cảm,  sẽ   một câu trả lời vô cùng cạn lời từ nữ nhân , bởi vì mỗi   chỉnh nàng, cuối cùng đều chỉ khiến  tức ch/ết!      tức ch/ết sẽ là Mộ Dung Song, cho nên  vẫn  vui vẻ xem kịch .
 
“Nô tỳ   vô tình đắc tội với quận chúa, cho nên thấy nàng  mở lời, nô tỳ liền lập tức  theo, hi vọng quận chúa  thể nguôi giận. Sao ngược   khiến quận chúa tức giận như ?” Tô Cẩm Bình với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
 
Lời   thốt ,   trong đại điện đều  nhịn  đưa mắt  lung tung, để nhịn ! Diễn vô tội đến mức , quả thật là hiếm thấy trong đời!
Mộ Dung Song  khi bình tĩnh , hừ lạnh một tiếng: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-56-1.html.]
 
“Bổn quận chúa  như , là vì từ nhỏ mẫu   dạy dỗ bổn quận chúa,    khiêm tốn cẩn trọng! Khi nào đến lượt một cung nữ nhỏ bé như ngươi châm chọc bổn quận chúa,  dám mỉa mai bổn quận chúa chỉ  tiếng hão!”
 
Hoàng Phủ Dạ thấy Tô Cẩm Bình diễn khổ sở, cũng nhịn  mà lên tiếng giúp một tay: 
“  Tiểu Cẩm Cẩm, quận chúa  nàng  dám nhận danh thiên hạ song mỹ, chỉ là lời khiêm tốn mà thôi,  nàng   thể xen lời ?” 
 
Lời   thì như đang giúp Mộ Dung Song, nhưng thực chất là đang  cho   , Mộ Dung Song thật  là một nữ tử “” giả tạo!
Mộ Dung Song   thể    ý mỉa mai trong lời  của , tuy tức giận, nhưng cũng  tuy   phận cao quý, nhưng dù  cũng  bằng một vị  vương của một nước.
 
 Đành  nhẫn nhịn  , hung hăng trừng mắt  Tô Cẩm Bình, nghĩ rằng  xử lí t/iện tỳ   !
Biểu cảm của Quân Lâm Uyên   chút âm lãnh, nụ  ôn hòa  môi  biến mất từ lúc Mộ Dung Song thất thố. 
 
Từng lời , từng hành động của Mộ Dung Song, đều liên quan đến thể diện của Bắc Minh . Chịu sự s/ỉ n/hục, Bắc Minh  cũng  thể thoát khỏi! Nghĩ , trong đôi mắt ôn hòa của  lóe lên một tia sáng long lanh, nốt ruồi son giữa trán cũng càng thêm yêu mị, ánh mắt  Tô Cẩm Bình cũng mang theo chút lạnh lẽo!
 
Tô Cẩm Bình  , lập tức   vẻ bừng tỉnh,  đó  khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo  xuất hiện biểu cảm hối hận  thôi, vội vàng lên tiếng tạ tội: 
“Xin quận chúa tha tội, lời  của ngài  , thật sự là quá cao thâm, nô tỳ kiến thức nông cạn, nhất thời  thể lĩnh hội! Vẫn là nhờ  Dạ Vương   giải thích, mới khiến nô tỳ bừng tỉnh, mới  hóa  những lời đó  ý như ! Nô tỳ tin rằng mẫu  của quận chúa  chỉ dạy dỗ quận chúa khiêm tốn cẩn trọng, mà nhất định cũng dạy dỗ quận chúa khoan dung độ lượng. Cho nên quận chúa nhất định sẽ  so đo với  nhỏ  của nô tỳ.”
 
Lời   thốt , Hoàng Phủ Dạ và những  khác đương nhiên  một trận  . Đôi mắt lạnh lẽo màu tím sẫm của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lóe lên một chút ánh sáng đồng tình,  thẳng  vị Mộ Dương quận chúa xui xẻo .