“Hoàng thượng, nô tỳ  o/an! Nô tỳ là một nữ tử yếu đuối, tay  tấc sắt,    bản lĩnh tránh  nhiều thị vệ như  mà chạy  khỏi cung? Chẳng  điều  là một chuyện nực  của thiên hạ ?” Tô Cẩm Bình với vẻ mặt vô cùng sợ hãi  Hoàng Phủ Hoài Hàn.
 
Khóe môi của vị Hoàng đế nào đó khi  đến mấy chữ “tay  tấc sắt”,  thể kiềm chế mà giật giật vài cái. Trong đầu  nhớ  cảnh tượng nữ nhân đáng ch/ết  cư/ớp giấy vệ sinh. Nếu nàng  mà tay  tấc sắt, e rằng  đời   còn ai là cường tráng nữa .
 
“Ngươi  bổn quận chúa đường đường  phận cao quý,   vu oa/n cho một cung nữ nhỏ bé như ngươi?” Mộ Dung Song lập tức trở nên gay gắt.
“Quận chúa  phận cao quý, đương nhiên sẽ  vu o/an cho nô tỳ. Chỉ là vật  giống ,   tương tự, quận chúa nhất thời hoa mắt  lầm, cũng   gì lạ. 
 
Nô tỳ từng     một phương thuốc dân gian,  rằng nếu mắt  thường xuyên  rõ ràng, thậm chí cứ chốc chốc  hoa mắt là một loại bệnh về mắt. Bệnh   khó chữa,  thể dùng tay đặt lên khóe mắt nhẹ nhàng lau vài cái, lau  những chất bẩn bên trong, mắt sẽ  thể lập tức hồi phục rõ ràng.
 
 Phương pháp  trăm thử trăm linh! Có lẽ đối với quận chúa cũng hữu dụng, quận chúa lúc rảnh rỗi  thể thử xem.” 
Tô Cẩm Bình trấn tĩnh tự nhiên biện bác, còn  quên hắt một chậu nước bẩn lên  Mộ Dung Song.
 
Mọi  lập tức hiểu , cái quái gì mà phương thuốc dân gian, phương pháp nàng   , chẳng  là động tác   lau rỉ mắt ? Nói trắng  là đang mỉa mai Mộ Dương quận chúa rỉ mắt  che lấp mắt, cho nên mới  lầm! Vừa nghĩ thông suốt, bốn phía đều vang lên những tiếng  t/rộm râm ran. Ngay cả Tử Uyên cũng  nhịn  khẽ  bên tai Mộc Nguyệt Kỳ: 
“Mộc cô nương, cô nương  quả thật là một  thú vị!”
 
Lời  khiến nụ   mặt Mộc Nguyệt Kỳ nhạt  vài phần,  đó nàng  nở một nụ    là an ủi  tự giễu, nhàn nhạt :
 “Nữ tử bình thường,    thể lọt  mắt Tướng gia!”
 
Lời   thốt , Tử Uyên lập tức   nữa. Muốn  nữa cũng  thể  nổi.
Mộ Dung Song hôm nay tuy  chịu thiệt vài , nhưng cũng  từng chịu sự s/ỉ n/hục như . Khuôn mặt xinh  tức đến tái mét, đang định nổi cơn thịnh nộ, thì thấy một nam tử từ hàng ghế công tử chạy . 
 
Chính là nam tử    Tô Cẩm Bình giáo huấn. Hắn quỳ xuống giữa đại điện: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thảo dân  lời  !” 
Hắn tuy  gia thế hiển hách, nhưng rốt cuộc cũng   chức quan, chỉ  thể tự xưng là “thảo dân”.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-56-4.html.]
Hắn  chạy , sắc mặt Vinh phi lập tức biến đổi! Hồ đồ, nơi  nào đến lượt   chuyện,   chức quan trong , ngay cả một vị quan thất phẩm cũng  bằng,  mà  cứ thế xông ! 
 
Hơn nữa cho dù là để đòi công đạo cho chuyện   đ/ánh, cũng  nên dùng cách , chẳng  là   cho   trong đại điện ,  đường đường một nam tử cao bảy thước, dẫn theo mười mấy tên tùy tùng,   một cung nữ đ/ánh ?
 
Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng nhận  tên thùng rỗng kêu to    đ/ánh. Nàng  khỏi nhíu mày, cmn,  thể xui xẻo đến mức  chứ? O/an gia ngõ hẹp?!
“Đây là công tử nhà ai?”
 
 Giọng  của Hoàng Phủ Hoài Hàn  chút lạnh, trong giọng  là sự  vui rõ rệt. Hắn từ  đến nay  thích thần tử  giữ quy củ,  giữ quy củ đồng nghĩa với việc coi thường vương uy, cho nên  mới cố ý thể hiện sự tức giận  mặt.
 
Vĩnh An Hầu bên  lập tức  dậy, gần như đổ mồ hôi lạnh quỳ xuống giữa đại điện: 
“Bệ hạ, đây là khuyển tử Liễu Xương Ngạn. Lão thần quanh năm ở ngoài, đối với khuyển tử lơ là dạy dỗ, dạy con   mới dám quấy rầy thánh giá, xin Hoàng thượng trị tội!” Trưởng tử của Vĩnh An Hầu phủ, Liễu tiểu Hầu gia cũng cùng quỳ xuống.
 
Liễu Xương Ngạn thấy phụ  và  trưởng quỳ, vẫn  chút khó hiểu  đầu   một cái, kết quả nhận  một cái trừng mắt hung dữ! Hơi ngây .
Vinh phi thấy phụ  quỳ, đương nhiên cũng  thể  yên, vội vàng  dậy quỳ xuống: 
 
“Hoàng thượng, thần  ngày thường  quản lí   , mới khiến  vô lễ như , thần   tội!”
Cho đến lúc , Liễu Xương Ngạn mới    vô tình gây  họa lớn! Ngay lập tức sợ hãi đến mức  dám ngẩng đầu lên.
 
Nói là tạ tội, thật  chính là cầu xin một cách gián tiếp. Giọng  lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên: 
“Thì  là công tử nhà Vĩnh An Hầu, tất cả  dậy .”
 
Lời   khiến   càng hoảng sợ, cũng   ý tứ đằng  là gì. Vĩnh An Hầu sợ đến mức khuôn mặt già nua cũng  chút tái nhợt! Vị Hoàng đế  còn khó đoán hơn cả Tiên đế. 
 
Ngươi vĩnh viễn    thật sự  để tâm,  là đang nghi ngờ ngươi. Cho nên chỉ  thể sống trong lo âu, cũng thuận tiện tự  kiềm chế, tránh để  bắt . Mấy chục năm nay    từng  chuyện gì quá phận, hôm nay   tên hỗn xược  gây chuyện!