Mọi  đang  đợi nàng  tuyên bố kết quả,  sắc mặt nàng  cứng đờ như một cái x/ác c/hết, đều  chút ngạc nhiên. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh giọng : 
“Quận chúa,  !”
 
Mộ Dung Song sắc mặt xám xịt, ngắt quãng   bài thơ đó: 
“Núi  mưa tạnh trời thu, chiều tối khí trời lạnh hơn xưa. Trăng sáng soi  cây tùng, suối trong chảy  tảng đá. Tiếng trúc ồn ào gái giặt đồ về, sen động ghe thuyền cá  qua. Đâu  xuân hoa mau tàn, vương tôn vẫn còn nơi đây.”
 
Mọi   căng thẳng nửa ngày, lập tức ồ lên. Bài      là bài thơ mà Tô Cẩm Bình  ! Vậy thì cái gọi là  chép, chẳng  là hoang đường ?
“ các nàng vẫn  hiềm nghi! Tô Cẩm Bình, ngươi  dám rời Mộc Nguyệt Kỳ mười thước,  tùy ý  đề, ngươi  thơ?” 
Mộ Dung Song    tin sự phán đoán của    thể sai lầm.
 
Tô Cẩm Bình  lạnh một tiếng, cũng  đợi nàng   nữa mở lời,    xa hai mươi thước! Nàng   vọng : “Quận chúa,   đề !” 
Rõ ràng là đầy tự tin!
“Được, ngươi hãy lấy ‘Uống rượu’  đề mà  một bài thơ!” Mộ Dung Song lớn tiếng .
 
Mọi  đều  chút nhíu mày. Nữ tử tất nhiên là  uống rượu. Bảo Tô Cẩm Bình, một nữ tử yếu đuối, lấy “uống rượu”  đề, chẳng  là  khó  khác ?
Tô Cẩm Bình trong lòng  vui đến mức lật tung trời . 
 
Bài “Tương tiến tửu” của Lí Bạch chẳng  là một bài thơ    sẵn ? Nàng  còn lo Mộ Dung Song  cái đề gì lệch lạc! Thật  đề  đối với các nữ tử khác  là đề lệch lạc  thể lệch hơn  nữa . Tiếc là  mà Mộ Dung Song đối mặt  chính là Tô Cẩm Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-58-5.html.]
 
Chỉ thấy cô nàng nào đó   vẻ suy nghĩ,  đó   bài “Tương tiến tửu”   sửa đổi một chút:
 “Chàng  thấy nước sông Hoàng Hà từ  trời xuống, cuồn cuộn  biển   . Chàng  thấy cao đường gương sáng buồn tóc bạc, sớm như tơ xanh chiều hóa tuyết.
 
 Đời  đắc ý cần tận hưởng, chớ để chén vàng đối trăng . Trời sinh  tài tất  dụng, ngàn vàng hết   đến. Nấu dê m/ổ bò để mà vui,  uống một  ba trăm chén. Mời  rượu, chén chớ ngừng. Cùng  hát một khúc, xin  nghiêng tai  . 
 
Chuông trống ngọc quý  đủ quý, chỉ mong say dài  tỉnh. Xưa nay thánh hiền đều cô quạnh, chỉ   uống rượu lưu danh. Chủ nhân cớ gì  thiếu tiền, cứ việc mua rượu đối với  uống. Ngựa năm hoa, áo ngàn vàng, gọi con mang  đổi rượu ngon, cùng ngươi tiêu tan vạn cổ sầu!”
 
Nàng    mà tìm Tần Vương, Sầm phu tử, Đan Khâu Sinh? Cho nên dứt khoát bỏ  mấy câu đó. Sao chép thơ mà, chỉ cần thể hiện  tinh hoa của bài thơ là đủ . Mấy câu đó vốn dĩ cũng    cũng .
 
Lúc  tất cả   đều  chấn động! Có thể  là   ngây ! Những tài tử giai nhân đang xoa tay chờ đợi thể hiện tài năng trong buổi tiệc, tất cả đều như  hóa đá, ngây   bất động,   còn chút ý định  thơ nào nữa. Bởi vì  nữa chỉ là đang “ trò hề” mà thôi!
 
Vốn tưởng lấy đề “uống rượu”, nàng  sẽ khó mà   thơ . Ai ngờ nàng   những   trong thời gian ngắn như , mà còn là loại… thơ  thể lưu truyền ngàn đời  ?! 
 
Vị Sử quan  ngây  nửa ngày, đột nhiên cầm bút lên ghi chép một cách nhanh chóng. Các học sĩ Hàn Lâm viện cũng như  k/ích th/ích, vội vàng lấy bút mực giấy nghiên mang theo bên  ,  nhanh chóng chép  những câu thơ  thể lưu truyền thiên cổ , để hậu thế chiêm ngưỡng!
 
Nữ tử ,  tài hoa như thế nào,  khí phách như thế nào. Nếu   xuất   cao, thì  Quốc mẫu của Đông Lăng bọn họ cũng đủ !
Ngay cả Mộc Nguyệt Kỳ cũng  chút chấn động  nàng . Hão huyền cho nàng tự xưng học rộng tài cao,   ca tụng là một trong thiên hạ song mỹ. So với nàng , gần như     sự so sánh nào! Chẳng trách, chẳng trách Tướng gia   trúng nàng , chẳng trách!