Thế là  chuyện cũng chìm  quên lãng, chỉ   khi vương phi ch/ết, vương gia vì thế mà tóc bạc trắng  một đêm, nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, chính sử  hề  một chữ nào ghi .
 
Năm đó, vị vương phi  quả thật   một bài thơ trong tiệc thọ, nhưng lúc đó các sử quan, văn sĩ chỉ lo thưởng thức mà  ghi chép . Bài thơ thịnh hành một thời, truyền  vài trăm năm, nhưng đến thế hệ ,   còn mấy ai  đó là bài thơ gì. Hoàng đế Bắc Minh     ? Sau khi suy nghĩ kỹ, đúng , địa điểm ban đầu của đế quốc Hiên Viên năm đó chẳng  là Bắc Minh hiện giờ ? Hắn  cũng   gì lạ!
 
Nàng  gương mặt  đến  thể tin nổi của Quân Lâm Uyên, trong lòng mắng  mấy trăm , cũng thấy  vô cùng xui xẻo. Theo lời , ngàn năm  ở đây cũng   một  xuyên  , nhưng tại    đúng bài thơ giống nàng? Tại ?! Mà những  khác ban đầu đều tán thưởng, dường như   đến sự tồn tại của bài thơ ,  thì…
 
Mấy   Hoàng Phủ gia lúc  biểu cảm cũng vô cùng phức tạp, hóa  là  chép! Chẳng trách trong thời gian ngắn như    thể nghĩ  những câu thơ !         vạch trần, nàng thật là quá xui xẻo !
 
Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhàn nhạt   ghế của ,   một lời,  mặt cũng   chút cảm xúc nào, chỉ  khóe môi  căng thẳng thể hiện sự lo lắng của .
Mộ Dung Song lập tức lấy   dũng khí,  lạnh một tiếng: 
 
"Ta cứ tưởng một cung nữ bé nhỏ như ngươi    tài năng như , tưởng  chép câu thơ của ngàn năm  thì sẽ   ai  ? Ngươi  ngờ biểu  của   vạch trần ngươi chứ gì? Thế mà còn dám v/u k/hống bản quận chúa, ngươi..."
 
Sau một hồi băn khoăn ngắn ngủi, nàng  trấn tĩnh ,  đợi Mộ Dung Song  xong, liền ngắt lời: 
"Hoàng đế Bắc Minh  mắt  tinh tường, nô tỳ    chép, mà là cố ý  !"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-59-2.html.]
"Ồ, lời  giải thích thế nào?" Hoàng Phủ Dạ lập tức lên tiếng phối hợp, giúp nàng tiếp lời.
"Sự việc là thế !" Nụ   mặt nàng  trở nên đầy tự tin:
 
 "Đêm qua nô tỳ  mộng,  một nữ tử hiện về trong mộng,  rằng nàng là vương phi của đế quốc Hiên Viên, từng để  một bài thơ  coi là danh ngôn ngàn đời, nhưng đáng tiếc đến nay thế nhân  lãng quên. Nàng nhờ nô tỳ hôm nay giúp nàng  , để bài thơ  như   lưu  cho hậu thế. Nô tỳ lúc đó hỏi nàng,  chỉ là một cung nữ bé nhỏ,    thể thể hiện nó trong hội cầu Ô Thước, nàng chỉ bí ẩn   biến mất,  đó nô tỳ liền tỉnh giấc. Vốn chỉ coi đó là một giấc mơ,  ngờ hôm nay  thực sự  đến hội cầu Ô Thước, điều  đều  cảm ơn quận chúa!"
 
Nói xong, ánh mắt đắc ý của nàng   về phía Quân Lâm Uyên, trong đôi mắt phượng còn chứa một tia mỉa mai và s/át ý khó nhận !
Mọi   , các đại thần đều cảm thấy  chút hoang đường, nhưng suy nghĩ kỹ ,  thấy dường như   lý, nhất thời khó mà phân biệt. Còn nàng  biểu cảm suy tư của  , liền    đoán đúng, bài thơ  quả nhiên   nhiều  , thế nên lý do của nàng miễn cư/ỡng  thể chấp nhận .
 
Quân Lâm Uyên sững sờ,  ngờ nàng    một đoạn như ,  thấy sự mỉa mai trong mắt nàng,   bật ,  vô cùng yêu mị, nốt chu sa giữa hai lông mày cũng khiến vẻ  thêm phần diễm lệ. Đôi mắt phượng dài hẹp quét  nàng, trong mắt  là ánh sáng phức tạp. 
 
Hay cho một cái miệng sắc sảo, điều thú vị nhất là nàng  dám dùng ánh mắt như   . Sau khi lên ngôi hoàng đế,  bao lâu     thấy ánh mắt như thế? Năm đó, khi còn là một thiếu niên đế vương  quyền  thế,    đối mặt với  bao ánh mắt như thế? 
 
Thế nên ánh mắt của nàng chẳng khác nào nhắc nhở  về quá khứ từng  coi thường, cũng chính là thêm củi thêm dầu  ý định g/iết nàng của , khiến ngọn lửa càng cháy dữ dội!
Vừa định  gì đó, Hoàng Phủ Dạ bên   ho một tiếng, che  nụ  trong đôi mắt đào hoa,  : 
 
"Thì  là ! Tiểu Cẩm Cẩm cũng coi như    một việc ,  chỉ giúp viên mãn giấc mộng của vị vương phi , mà còn đóng góp  ít cho giới văn đàn. Nếu là  khác,  cơ hội thể hiện  như ,  lẽ  nhận bài thơ  là của ,   sức tuyên dương. Tiểu Cẩm Cẩm   phẩm hạnh cao thượng như , ánh mắt của bản vương quả nhiên  sai!"