6. Ánh mắt thoáng qua.
 
Tô Cẩm Bình vác cây chổi lớn, tựa  cây mà ngáp dài. Quét dọn ư? Nàng chẳng  hứng thú. Thế nên, hễ  canh gác   ở đó, nàng nhất định  tranh thủ thời gian lười biếng.
Tên Hoàng Phủ Dạ  cũng  tồi,  tẩn mà  nổi giận thì thôi, còn  hì hì gọi "Tiểu Cẩm Cẩm",    bạn với nàng!    cũng   , nàng lúc đó   suy xét kỹ tình hình. Ừm,  vẻ như nếu vương gia thật sự  nhục một cung nữ,  trong cung vì danh dự hoàng tộc sẽ trực tiếp trừ khử cung nữ xui xẻo  nhỉ?
Sao nàng  ngốc nghếch nghĩ rằng   giá trị hơn vương gia? Đáng thương , nàng là con thứ. Nếu là con gái chính thất, tên cẩu hoàng đế đó chắc chắn  dám ức hi/ếp nàng như !
 
Ngước đầu  lên bầu trời, một màu xanh thẳm. Chỉ  mặt trời rực rỡ treo  cao, nhưng  hề chói mắt, ấm áp và dễ chịu. Trời quang mây tạnh, lòng nàng cũng trở nên thanh thản. Haiz,   con Yêu Vật  giờ   , ở giang hồ   nàng che chở, liệu     ch/ém ch/ết ?
Nàng khẽ nghiêng đầu, đột nhiên đồng tử giãn , sững sờ!
Đó là ai?
Một  bạch y trắng hơn tuyết,  trong gió. Tà áo trắng bay bay, tạo nên một vẻ  như mộng như ảo. Tóc đen như lụa, dải lụa trắng buộc ngang tóc. Người  lẳng lặng   gốc cây, cả   như đang tắm trong ánh dương, nhưng  như ẩn  trong ánh trăng.
Đứng đó mà như  động, như một đóa lan u trong thung lũng, thanh lãnh cô độc,  giống như một vị tiên  cẩn thận rơi xuống trần thế, mang theo ánh trăng,  vướng chút bụi trần.
Chỉ là một bóng lưng thôi, cũng đủ khiến    nín thở!
 
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-6-1.html.]
 
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lê bay lả tả,  đến nao lòng. Khoảnh khắc , dường như gió   mờ mắt,  như hoa   xao động trái tim.
Đôi mắt phượng khẽ lóe lên, nàng cuối cùng cũng hiểu  ý nghĩa của câu  :
 "Có những ,  cần tư thái, cũng  thể tạo nên một khoảnh khắc kinh diễm." 
Nàng luôn cho rằng đó là một cách  phóng đại, hoặc chỉ là sự khao khát cái  của con . Hôm nay nàng mới , thật sự   như !
"Bốp!" Vì mải suy nghĩ, cây chổi trong tay nàng rơi xuống đất.
 
Gương mặt già dặn của Tô Cẩm Bình hiếm khi đỏ lên. Kiếp  nàng  gặp vô  mỹ nam tử, kiếp  cũng  thấy hai   Hoàng Phủ Dạ, đều là cực phẩm mỹ nam. Nàng  mà   phản ứng gì.  bây giờ, chỉ  bóng lưng  đàn ông  thôi mà nàng  ngây , đến mức cây chổi cũng tuột khỏi tay!
Thật mất mặt! Quá mất mặt !
Tiếng động đó khiến  đàn ông khẽ  đầu ,  về phía nàng.
Lập tức,  thở nàng nghẹn , đó là một khuôn mặt như thế nào! Chỉ  nửa mặt nghiêng thôi, cũng đủ để   cả đời  thể quên!
Đường nét như  Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc, mặt  như ngọc, nhan sắc như hoa. Hàng mi dài che khuất đôi mắt, nhưng  giống như một cánh bướm đang vỗ nhẹ  gương mặt, chầm chậm mở . 
,   "mở ", mà là "giãy "... Khoan ... Đôi mắt của ,  là màu bạc?! Không  màu bạc kim loại, mà là màu của ánh trăng, sâu thẳm tĩnh mịch, giống như một hồ nước cổ xưa,  mãi  thấy đáy.