Hơn nữa, Mộ Dung Song   đ/ánh nàng, bây giờ  mặt vẫn còn nóng rát, mấy vị quý nữ  dù   gì nhiều, nhưng ánh mắt  nàng  đầy vẻ châm chọc, còn  cả sự hả hê rõ ràng! Mối th/ù   trả, nàng  thể nuốt trôi cục tức  !
 
Thế là nàng  quyết tâm. Tô Cẩm Bình   , chỉ cần phối hợp với nàng , những việc dọn dẹp  đó nàng  sẽ chịu trách nhiệm. Một cung nữ   chỗ dựa như nàng  còn  sợ,  sợ gì chứ!
 
Giờ Tý gần kề, Hoàng Phủ Hoài Hàn  : 
“Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc thôi. Trời  tối , về quán trọ e rằng  an . Trẫm  mời Lâm Uyên  và quận chúa Mộ Dương ở  hoàng cung một đêm,   Lâm Uyên  thấy thế nào?”
 
Nói về lý, Mộ Dung Song là một quận chúa  xuất giá, ở  hoàng cung của nước khác là điều vô cùng bất tiện.   Quân Lâm Uyên ở đây, thì cũng   là chuyện gì to tát. Quân Lâm Uyên mỉm , gật đầu :
 “Vậy trẫm sẽ  khách sáo với Hoài Hàn  nữa!”
 
Hoàng Phủ Hoài Hàn  gật đầu,   sang  với  : “Trời  tối, các khanh đều giải tán !”
Mọi  cùng   dậy hành lễ: 
 
“Xin tuân theo thánh chỉ của Hoàng thượng, thần /thần cáo lui!”
 Nói là cáo lui, đương nhiên vẫn  đợi Hoàng Phủ Hoài Hàn  , họ mới  theo. Và đúng lúc , Tô Cẩm Bình và Tưởng Bảo Nhi  , trao đổi thông tin bằng ánh mắt.
 
Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên sóng vai  phía , tiếp đó là Mộ Dung Song và các phi tần  theo  hai . Tô Cẩm Bình, với  phận cung nữ, đương nhiên  nhanh chóng  theo  các chủ tử. Sau đó là các đại thần nhất phẩm cùng gia quyến  phía , tiếp theo là các đại thần nhị phẩm, cứ thế tiếp tục.
 
Đi qua hành lang dát vàng lộng lẫy,   cùng   xuống cầu thang. Các thái giám  theo bên cạnh nhắc nhở   cẩn thận.     chẳng hề để ý, năm nào cũng  như ,  bao giờ xảy  sơ suất . Hơn nữa, mỗi nhà cách  một tầng cầu thang,  thể xảy  chuyện gì chứ?
 
Mộc Nguyệt Kỳ  bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ,  thấy ánh mắt đối phương cứ dán chặt   phụ nữ ở  xa, trong mắt  sự dịu dàng khó giấu, và một chút sầu muộn  thể  thành lời. Nàng  khẽ thở dài trong lòng,  định mở lời,  cảm thấy một lực đẩy từ phía  ập tới.
 
Khó khăn lắm mới  vững , nàng    đẩy  phía , và vẫn tiếp tục  đẩy. Còn những đại nhân, phu nhân, tiểu thư ở phía  đều  xô đẩy đến mức   vững, chỉ  thể chạy xuống mấy bậc để giữ thăng bằng. 
 
Mọi    cùng  đổ nhào xuống, như hiệu ứng dây chuyền! Tình cảnh  nhanh chóng lan đến các phi tần ở hậu cung, một trận tiếng la hét vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-61-6.html.]
Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên cùng   đầu , cũng bước lên mấy bậc, định xem rốt cuộc  xảy  chuyện gì. 
 
Mộ Dung Song liền ở  phía  nhất,  mặt  chút thiếu kiên nhẫn. Hôm nay nàng   đủ bực  ,   đám    đang  loạn cái gì nữa! Những  khác đều hoảng loạn tột độ,   thời gian để  về phía . 
 
Mộ Dung Song nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn chuẩn   đầu  , đúng lúc , Tô Cẩm Bình tung một cú đá, nhắm thẳng  m/ông của tiệ/n n/hân  mặt,  đó  thấy  thể nàng  thẳng tắp rơi xuống cầu thang! Sau đó nhanh chóng lách sang một bên, tạo bằng chứng ngoại phạm…
 
Những  phía  thấy hai vị hoàng đế đều   đầu , dù  sợ hãi đến mấy cũng vội vàng dừng bước, thế nên từ từ, đội hình cũng  định ! Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hoàng đế, trong lòng   đều  chút run sợ.
 
 Hoàng đế của nước khác còn ở đây,  mà họ  xuống cầu thang cũng xảy  chuyện, thật là quá mất mặt!  đúng lúc   đang im lặng như tờ, một tràng tiếng “lộp cộp, lộp cộp” vang lên.
 
Thị nữ  cận của Mộ Dung Song, Thiên Mặc, cũng thốt lên một tiếng "A" đầy thảm thiết!
Mọi  đồng loạt  đầu , chỉ thấy Mộ Dung Song,  đang mặc một bộ y phục lộng lẫy, cứ như một quả bóng da, cứ thế lăn xuống cầu thang. 
 
Giữa chừng, tiếng rê/n r/ỉ, kêu la  ngừng. editor: bemeobosua. Cuối cùng, nàng   dang tay dang chân, úp sấp  mặt đất! Điều đáng  hổ nhất là, khi nàng  lăn xuống như , vạt áo bên    vén lên, lộ cả quần. 
 
Mặc dù thời đại    mặc  nhiều quần áo, nhưng trong thời đại mà danh tiết  coi trọng hơn cả mạng sống, vẻ ngoài của nàng  lúc , cũng tương tự như việc ở thời hiện đại, một cô gái mặc váy ngã từ cầu thang xuống, váy  lật lên và  hở nội y !
 
Trong chốc lát, vạn vật đều tĩnh lặng,  ai dám  thêm một lời nào!
Khóe miệng của Hoàng Phủ Dạ và Mộc Nguyệt Kỳ đều  giật giật. 
 
Hai  họ tuy   thấy gì, nhưng trực giác và những lời Tô Cẩm Bình  lúc nãy  mách bảo họ, chuyện  chắc chắn  liên quan đến Tô Cẩm Bình!  nàng   liều lĩnh đ/ẩy   xuống như , chẳng lẽ  sợ xảy  chuyện gì ?
 
Thiên Mặc cuối cùng cũng kịp phản ứng , hoảng loạn chạy xuống, xem chủ tử của   xảy  chuyện gì . Cũng đúng lúc , giọng  vô cùng hoảng sợ của Tô Cẩm Bình  phá vỡ sự tĩnh lặng của hiện trường:
 “Ôi! Quận chúa  gió thổi bay !”
 
Giọng    lớn cũng  nhỏ, nhưng trong khoảnh khắc im lặng như tờ đó, đủ để   đều  thấy. Khóe mắt của   đều  hẹn mà giật giật. Bị gió thổi bay? Ngay cả Tưởng Bảo Nhi cũng nhất thời  phản ứng kịp.