Tô Cẩm Bình vẻ mặt ngơ ngác: 
"Khởi bẩm Hoàng thượng, lúc đó chỉ  quận chúa và cung nữ của nàng  phía . Ngài nghĩ xem,   quận chúa  vô duyên vô cớ ngã xuống? Chẳng lẽ là thị nữ  cận của nàng đ/ẩy ? Vậy thì chỉ  thể là  gió thổi bay !"
 
Thiên Mặc lập tức tái mặt, lớn tiếng kêu lên với Hoàng Phủ Hoài Hàn:
 "Không  nô tỳ, nô tỳ  ,  nô tỳ  thể đ/ẩy quận chúa xuống  chứ!"
 
"Hoàng thượng ngài cũng  thấy  đấy, nàng     đẩy quận chúa xuống. Còn các đại nhân, phu nhân, tiểu thư  ai thấy ai  đ/ẩy quận chúa xuống ?" 
Tô Cẩm Bình  hì hì  họ. Vừa    đều hoảng loạn, ai mà rảnh rỗi  về phía  chứ!
 
 cố tình, Vinh phi  lạnh một tiếng,  : "Sao bản cung  thấy, là ngươi đẩ/y quận chúa xuống?"
 Thực  nàng  chẳng  thấy gì cả, nhưng  cơ hội để trút giận cho  , chẳng  là quá tuyệt vời !
 
"Ồ? Ý của nương nương là, là ti/ện tỳ   sống ch/ết    ?"
 Gương mặt lạnh lùng của Quân Lâm Uyên treo một nụ  lạnh, nốt chu sa  lông mày cũng vì nụ   mà trở nên yêu mị, rực rỡ hơn. Mọi   , trong đầu đều đồng loạt hiện lên một từ—"Mỹ nhân r/ắn r/ết"!
 
"Nương nương,   như  thì  đúng . Vừa    đều thấy nô tỳ   lưng , dám hỏi nô tỳ  thế nào vượt qua  để đ/ẩy quận chúa xuống? Cho dù  đ/ẩy, thì  đ/ẩy cũng   là nô tỳ nhỉ? Hay là  vì chuyện của Liễu công tử, mà giận cá ch/ém thớt sang nô tỳ, nên mới  như ?" 
 
Lúc ở trong đại điện, nàng    phụ nữ  và Liễu Xương Ngạn là họ hàng, nên nàng  sớm đề phòng, nếu  cũng sẽ  nấp  lưng nàng  như .
Mọi   , đều đồng loạt hồi tưởng .  , lúc cô cung nữ  mở miệng  "quận chúa  gió thổi bay", quả thực là   lưng Vinh phi.
 
 Thế là ánh mắt nghi ngờ liền đổ dồn về phía Vinh phi. Mặc dù   cảm thấy chuyện   lẽ  đơn giản như bề ngoài, nhưng những manh mối thể hiện rõ ràng lúc , dường như đều cho thấy chuyện  chính là do Vinh phi h/ãm h/ại, vu oa/n!
 
Vinh phi tái mặt, ngh/iến răng : "Ai  ngươi  thể đ/ẩy xong,   chạy  phía  ?"
"Nghe ngữ khí của nương nương, chỉ là phỏng đoán mà thôi, chứng tỏ    thấy tận mắt. E rằng nô tỳ  thể nhận tội!" 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-62-2.html.]
Cô nàng  vẻ mặt vô cùng cung kính,  đàng hoàng  mặt nàng .
"Ngươi!" Vinh phi cũng  ngờ rằng chỉ vì một ngữ khí  đúng, một từ ngữ mang ý nghĩa phỏng đoán,  khiến ti/ện t/ỳ  thoát tội. Nàng  tức giận vô cùng!
 
"Thượng quan ái khanh, khanh nghĩ thế nào?" Hoàng Phủ Hoài Hàn ném vấn đề  cho Thượng Quan Cẩn Duệ.
Theo lý mà , việc xét xử án   giao cho Kinh Triệu Phủ Doãn hoặc Hình bộ. 
 
 Hoàng Phủ Hoài Hàn  giao cho Thượng Quan Cẩn Duệ, chỉ vì  khi Thượng Quan Cẩn Duệ  phong Tả tướng,     danh tiếng "xử án như thần". Thế nên bây giờ dùng   để xử án,   thể thể hiện sự coi trọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn đối với vụ án ,    ai phản đối.
 
Thượng Quan Cẩn Duệ mỉm , giọng  ôn nhã vang lên:
 "Hoàng thượng, vi thần nghĩ, lời của Vinh phi nương nương, quả thực  đủ để  bằng chứng!"
 
Lời  dường như là thiên vị Tô Cẩm Bình, nhưng Vinh phi   khỏi  đầu ,  chút chột . Bởi vì nàng  vốn dĩ đang  dối, mà Thượng Quan Cẩn Duệ xử án, ở Đông Lăng chính là uy tín. editor: bemeobosua. Lời   thốt ,   đương nhiên đều  nàng . Vẻ mặt nàng   chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng,  bối rối : 
"Có lẽ là bản cung  nhầm !"
 
Mọi   , cũng   gì, đều thu ánh mắt . Chỉ là trong lòng mỗi  nghĩ gì, thì  thể  .
"Ta cũng  thấy!"
 Lời  là do Mộc Tử Lăng . Lúc nãy khi phía   xô đẩy, nàng   cảm thấy  gì đó  , liếc  về phía ,  tận mắt  thấy Tô Cẩm Bình động thủ!
 
"Quận chúa Tử Lăng cũng  thấy ?" 
Tô Cẩm Thu vô cùng vui vẻ hỏi. Vừa  nàng     tát một cái vô cớ,  thể  tức giận, cho nên thấy Tô Cẩm Bình gặp xui xẻo, nàng  đương nhiên  thể kìm nén  sự vui mừng trong lòng.
 
Tô Cẩm Bình liếc  Tô Cẩm Thu một cái lạnh lùng, khiến Tô Cẩm Thu ngậm miệng ,  đó thong dong  Mộc Tử Lăng, : 
"Quận chúa Tử Lăng  thấy gì?"
 
Mộc Tử Lăng tiến lên vài bước,  với Hoàng Phủ Hoài Hàn: 
"Hoàng thượng, Tử Lăng quả thực   thấy. Ngay lúc Tưởng tiểu thư  cẩn thận xô đẩy  loạn đội hình, Tô Cẩm Bình  chạy lên phía , một cước đá văng quận chúa Mộ Dương xuống,  đó trốn  phía  Vinh phi! Đây là do thần nữ tận mắt  thấy, nếu  nửa lời  thật, xin trời giáng sấm sét đ/ánh ch/ết thần nữ!"