65. Hai vị hoàng thượng, cho nên hai   đại tiện  ph/ân trời!
 
Nhìn vẻ mặt u ám của vị hoàng đế nọ, cùng với gương mặt  như   của Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình cảm thấy lông tơ  lưng  lặng lẽ dựng . Hạ Đông Mai càng sợ đến mức mặt trắng bệch. Hai  vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng dựa  lan can. Tội trạng   cộng , đúng là tội chồng thêm tội!
 
Nàng  khỏi nguyền rủa bọn họ hàng trăm ngàn  trong lòng. Thiệt tình, đang yên đang lành trong Ngự thư phòng, tự nhiên chạy   gì! Chân dài quá!  lời  tuyệt đối chỉ  thể  trong lòng. Nếu    mặt họ, e rằng kết cục sẽ  đáng xem! 
“Hoàng thượng đáng kính  mến, các ngài    ngoài?”
 
Nàng vẻ mặt nịnh nọt chạy đến  mặt . Những   ở cửa đều trố mắt  nàng. Này... đổi mặt cũng quá nhanh ! Lại còn... khụ khụ, hoàng thượng đáng kính  mến? Ngay cả vẻ mặt của Quân Lâm Uyên cũng sững sờ một lúc. Người phụ nữ     ? Sợ đến điê/n  ?!
 
“Nếu trẫm  , ngươi còn định bôi nhọ trẫm thế nào?”
 Hoàng Phủ Hoài Hàn rõ ràng  quen với những lời xưng hô và hành vi vô lý thường thấy của  phụ nữ ,  trực tiếp lạnh mặt q/uát m/ắng.
 
Chỉ thấy nàng bày  vẻ mặt “đây là hiểu lầm”: 
“Hoàng thượng, nô tỳ  bôi nhọ , thật đấy,  tin  hỏi nàng !”
 Nói  chỉ tay  Hạ Đông Mai. Hạ Đông Mai lập tức mặt trắng bệch, suýt nữa thì ngất xỉu!
 
Và Tô Cẩm Bình chỉ tay như , chẳng qua là để tạm thời chuyển hướng ánh mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn,  đó cho  một  thời gian đệm để nghĩ  đối sách!
“Ồ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-65-1.html.]
 Vẻ mặt lạnh lùng của  hiện lên một chút hứng thú,  về phía Hạ Đông Mai.  trong đôi mắt lạnh lẽo màu tím sẫm  lóe lên những tia hàn quang, gần như  đông cứng   thành tượng băng!
 
Hạ Đông Mai ấp a ấp úng   trả lời thế nào. Sắc mặt và màu môi đều trắng bệch như vôi,  trán còn  những giọt mồ hôi lớn lăn xuống, trông thật thảm hại. editor: bemeobosua. Nàng  đáng thương liếc  Tô Cẩm Bình một cái, nhưng  va  ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn, sợ đến mức chân run rẩy, quỳ xuống,  dám mở miệng trả lời.
 
“Ha ha...” Một giọng  dịu dàng nhưng mang theo ba phần lạnh lẽo vang lên:
 “Hoài Hàn , xem  cung nữ   ý rằng, tai của hai  chúng  đều  vấn đề, nên mới  nhầm!” 
 
Khóe môi  cong lên, đôi mắt phượng như tẩm đ/ộc quét qua gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm Bình. Tuy đang , nhưng  bộ gương mặt    nửa phần ý !
Tô Cẩm Bình lập tức thuận nước đẩy thuyền: 
 
“Hoàng đế Bắc Minh   lý. Nô tỳ từng  một cuốn sách, sách  rằng khi   nhiều ráy tai, thính lực sẽ  . Chắc hẳn  và hoàng thượng của chúng  đều cần  lấy ráy tai!”
 
  là  cuốn sách , là cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà nàng    khi xuyên . Nữ chính xuyên  trong đó cũng   những lời tương tự, vương gia tức đến c/hết, cũng   gì  nàng . Vậy  cũng sẽ   chuyện gì lớn  nhỉ?
 
Thế nhưng, hiện thực và tiểu thuyết thường   cách! Lời   thốt , nụ   mặt Quân Lâm Uyên liền cứng , gương mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn càng u ám đáng sợ! Không khí xung quanh cũng từ từ ngưng kết . Các thị vệ  ở cửa sợ đến mức hai chân run rẩy, đồng loạt cúi đầu, ngay cả  về phía đó cũng  dám!
 
“Tô Cẩm Bình, ngươi to gan thật!” 
Một tiếng quát lớn, xen lẫn vô  lửa giận. Không khó để nhận  Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc  thật sự  giận, mà là vô cùng giận dữ!